Triền Miên Sau Ly Hôn

Chương 517




Chương 517

Suy nghĩ một lát xong, Lương Hạnh tự vỗ ngực mình: “Nếu nói như vậy thì tôi chính là một thành viên của phần tinh hoa đúng không?”

Cung Kỳ không phủ nhận, đi thẳng đôi giày đang mang ở chân đến quầy thanh toán rồi quay đầu nháy mắt với Lương Hạnh đang ngồi thẫn thờ ở ghế sofa: “Cô gái tinh hoa, đi thôi.”

Cung Kỳ cầm theo túi lớn túi nhỏ định đi ra ngoài, nhân viên bán hàng ở đằng sau xách theo chiếc túi đựng đôi giày cũ của cô ta đuổi theo: “Quý khách, giày của cô.”

Cung Kỳ không buồn quay đầu lại, chỉ xua tay một cái: “Tôi không cần nữa đâu, cảm ơn.”

Lương Hạnh câm nín, nhìn theo bước chân nhanh thoăn thoắt của Cung Kỳ, không kìm được quay đầu lại nhìn thêm một chút: “Bà cô ơi, giày của cô không bao lâu trước còn là mẫu mới đấy, gần đây cô kiếm được nhiều tiền sao?”

“Đi không hợp chân thì để lại làm gì chứ?” Cung Kỳ nhìn trái nhìn phải, cuối cùng nhìn thấy cửa hàng túi xách hàng hiệu phía trước, bước chân không tự giác, càng bước càng nhanh hơn.

Bước vào cửa hàng, Cung Kỳ để đống đồ trong tay sang một bên rồi bắt đầu chọn tới chọn lui. Cô vừa xem, vừa nghĩ lại những gì Lương Hạnh nói rồi nhớ ra chuyện gì đó, bèn nói: “Đúng rồi, vụ Vân Đằng lần trước chị giao cho tôi đã có quyết định rồi, tuần sau sẽ ký hợp đồng, tiền thưởng của quý này đúng là đáng mong đợi.”

Lương Hạnh không hề bất ngờ khi Cung Kỳ giành được việc hợp tác với Vân Đằng, chỉ cần người phụ trách chính không phải là cô thì Mộc Điệp đều có thể sẽ nể mặt ông chủ, huống hồ gì hiện giờ cô đã hoàn toàn rời khỏi Doanh Tín.

Nhưng cô không ngờ được tiếp theo Cung Kỳ lại nói những lời như vậy, cô ta hờ hững lấy từ trên quầy xuống một chiếc túi xách nhỏ hình vuông, nheo mày quan sát cẩn thận rồi nói: “Mối quan hệ của chị và anh ta trước đây có phải cũng không tồi không, tôi thấy anh ta khá quan tâm chị đấy.”

Hai chữ “quan tâm” trong câu nói của Cung Kỳ làm Lương Hạnh không lạnh mà run.

Cô cũng không định giải thích tất cả những chuyện trước đây đã xảy ra nên chỉ ậm ừ một tiếng rồi nói một câu cho qua chuyện, như người đang mất hồn mất vía: “Lúc trước từng làm việc chung với nhau, cũng không phải là quá thân thiết.”

“Không thân sao?” Cung Kỳ cảm thấy hơi kinh ngạc: “Sao tôi không thấy giống vậy lắm nhỉ? Nhưng tôi thấy con người anh ta cũng khá được, nỗ lực, cầu tiến, có chính kiến, ít nhất so sánh với…”

Cung Kỳ nói đến đây, tự nhiên nhận ra hình bóng một người vừa lóe lên trong đầu mình, cô ta tự nhiên im bặt, cảm giác như hơi mất hứng, lấy chiếc túi trên vai xuống để lại đúng vào vị trí ban đầu.

Còn Lương Hạnh sau khi nghe được nhận xét của Cung Kỳ, hai mắt vô thức mở to rồi lập tức nhắc nhở: “Cô tránh xa anh ta một chút, con người đó không đơn thuần như trong tưởng tượng của cô đâu.”

Lời nhắc nhở này có vẻ nghiêm trọng thái quá, Lương Hạnh nói xong còn ngẩng đầu lên nhìn, dùng ánh mắt lạnh để đánh giá cô ta.

Tóm lại hiện giờ nghĩ lại những chuyện xảy ra năm đó, trong lòng cô không khỏi cảm thấy sợ hãi.

Cung Kỳ vừa đưa tay ra, nghe được như vậy ánh mắt của cô ta nhanh chóng rời khỏi chiếc túi trước mặt quay lại nhìn Lương Hạnh, ánh mắt sắc bén của Lương Hạnh làm cô ta hơi bất ngờ: “Chị nói vậy là sao?”

Hỏi xong, Cung Kỳ phát hiện ra bản thân mình cũng không tò mò lắm, ấn tượng tốt của cô ta dành cho Mộc Điệp chỉ dừng lại ở một lớp rất nông bên ngoài, còn phản ứng vừa rồi của Lương Hạnh rõ ràng là có phần quá đà.

Vậy nên sau khi hỏi xong, Cung Kỳ lại quay đầu nhìn về phía chiếc túi của mình và thoải mái đáp lại: “Chị yên tâm, con người của tôi công tư phân minh, với anh ta chỉ là…”

Khuôn mặt Cung Kỳ rất thản nhiên, chỉ là cô ta vẫn còn chưa kịp nói xong thì đã trừng mắt lên nhìn một bàn tay ma quỷ xuất hiện trong tầm mắt và lấy mất chiếc túi sắp vào tay cô ta.

Cung Kỳ vô thức “í” lên một tiếng, ánh mắt nhìn về phía “bàn tay ma quỷ” trắng hồng nõn nà kia rồi nhanh chóng nhận ra chủ nhân của bàn tay đó là ai, đó là một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp, dịu dàng.

Người này trông có vẻ yếu đuối, khuôn mặt phúng phính đáng yêu, âm thanh khi nói chuyện vô cùng nhẹ nhàng, so với một người hừng hực sức sống như Cung Kỳ thì đúng là hai thái cực hoàn toàn trái ngược nhau.

“Em thích cái này, hay là lấy cái này nhé.” Người phụ nữ kia cầm chiếc túi lên tay, đôi mắt long lanh phát sáng.

Lúc này điều thu hút ánh mắt của Cung Kỳ không phải là cô gái yếu đuối này, cũng không phải là chiếc túi trong tay cô ta, mà là người đàn ông, cô gái này đang nói chuyện cùng.

Mới mấy tháng không gặp, Cung Kỳ không hiểu vì sao bản thân lại cảm thấy Cố Thời có gì đó thay đổi.

Không phải là bên ngoài mà là bên trong, một cảm giác khó nói không thể diễn tả được tự nhiên dâng lên trong lồng ngực của cô ta.

Đương nhiên là Cố Thời cũng nhìn thấy Lương Hạnh và Cung Kỳ nhưng ánh mắt của anh ta vẫn tập trung vào cô gái bên cạnh.

Thấy cô gái kia nói vậy, anh ta mỉm cười đồng ý: “Được, vậy thì lấy nó.”

Lúc này tự nhiên Cung Kỳ mới hiểu ra.

Hiện giờ Cố Thời lạnh lùng, xa cách, cả người toát lên một cảm giác bình tĩnh và kiềm chế lạ lùng. Mặc dù sau khi phản ứng lại được, hai người cũng lịch sự chào hỏi nhau nhưng giọng nói vẫn thiếu đi vài phần chân thành.