Triền Miên Sau Ly Hôn

Chương 439




CHƯƠNG 439 CHÍNH LÀ ANH TA

Từ đầu tới cổ, thậm chí cả toàn thân đều thám đẫm mồ hôi.

Những lọn tóc mai lòa xòa dán chặt vào trán, sắc môi tái nhợt, hiếm khi thấy cô ta trong trạng thái thất thố thế này.

Bình ổn lại hơi thở một chút, cô ta chậm rãi vươn tay nhấc ly trà lên, nhẹ nhàng nhấp một ngụm. Sau đó rút ra chiếc khăn giấy bên cạnh, nhỗ ra một ngụm trà có lẫn máu.

“Không sao, hiện tại không cần dùng thuốc để khống chế nữa, rất nhanh sẽ bình phục.” Lau xong vết máu trên miệng, cô ta thản nhiên nói, như đang nói đến một chuyện vặt vãnh không đáng kể.

Mộc Điệp yên lặng nắm chặt tay, nhưng không biết phải nói gì cho phải.

“Là anh ta à?” Cuối cùng nhìn chằm chằm vào gương mặt từ từ hồi phục khí sắc, anh ta vẫn không thể nhịn được, gằn từng chữ một.

Tống Nhiễm làm như không nghe thấy, chỉ tập trung uống trà, chuyển tầm mắt sang cửa số nhỏ bên cạnh. Cô ta nhìn những chiếc lá rơi xuống từ hàng cây bên đường ngoài cửa số, trong lòng đột nhiên cảm thấy vô cùng trồng trải.

Đột nhiên cô ta nghĩ đến Lương Hạnh, bỗng dưng cảm thấy có chút ghen ty: “Nghe nói cô ta và Triệu Mịch Thanh tái hôn rồi?”

Mộc Điệp không nghĩ cô ta đột nhiên chuyển chủ đề sang hướng này, không thể không thu lại ánh nhìn, đợi một lúc sau mới nói: “Không rõ, anh Thượng nói vậy.”

Tống Nhiễm dường như cũng không hoài nghị, thu lại ánh nhìn, đột nhiên mỉm cười: “Chúng ta cũng đã không gặp một thời gian, có lẽ có thể gặp lại rồi.”

Cô ta rất ít khi cười trong trẻo, tươi tắn không vướng chút tạp niệm như thế này.

Tình hình hiện tại ở công ty của Lương Hạnh không tốt lắm, có tiền lệ là Đường Yến, những người không vừa mắt cô lần lượt trở mặt. Một mặt nịnh bợ Cung Kì, một mặt ngầm tạo những trở ngại trong công việc cho cô.

Tuy nhiên Lương Hạnh vẫn luôn nhẫn nhịn tất cả, nhiều lắm cũng chỉ phê bình vài câu. Tuy tức giận nhưng bắt lực, khiến cho đám người đó càng đắc ý.

Cuối tháng trước, Tiểu Trương được Lương Hạnh điều tới bộ phận tiếp thị. Mới tới hai ngày đã thầy cảnh tượng trong phòng làm việc thì nhất thời lặng người, một ngày chạy tới chỗ Lương Hạnh máy lần, mỗi lần đều tức giận: “Tổng giám, trước đây tính chị đâu có thế này. Cứ để bọn họ cư xử như vậy được sao?”

Lương Hạnh dựa vào ghế trong phòng làm việc, vẻ mặt nhàn nhạt. Vừa xoa cái bụng nhỏ, vừa xem giấy tờ trên bàn, cô nói: “Dù sao tôi cũng không làm lâu dài, thích quáy thì cứ việc. Phó tổng giám Cung đảm đương, chúng ta sợ cái gì?”

Tiểu Trương đỡ trán, cảm thầy nhức đầu nhức óc.

“Tổng giám, chị có bị ngốc không.” Lời nói ra, anh ta cảm thấy không đúng lắm nên cuống quýt che miệng lại, không nhịn được nói tiếp: “Cho dù chị mang thai thật đi, sau khi nghỉ sinh quay lại sếp Quý cũng sẽ không đối xử tệ với chị. Nhưng nếu cứ để cục diện lộn xộn vậy mà đi thì tình hình khó nói lắm.”

Lương Hạnh chuyền ánh nhìn từ giấy tờ, ngước nhìn bộ dạng rồi rắm của Tiểu Trương, đột nhiên phì cười, ngoắc ngoắc ngón tay với anh ta.

Tiểu Trương chớp chớp mắt, đi lại gần, ghé tai lại lắng nghe.

“Không phải cậu không biết chồng tôi là ai. Nghỉ việc ở nhà làm nội trợ toàn thời gian thì có gì không ổn?”

Mắt cô cong lên, gấp giấy tờ bên bàn sang một bên, giọng nói trở nên lạnh lùng: “Đây không phải là vừa khéo hợp ý một số người sao?”

“Không phải chứ?” Tiểu Trương há miệng, hối hận không kịp: “Tôi đến bộ phận tiếp thị vì tổng giám, nếu chị đi rồi, tôi…”

Đầu óc anh ta quay cuồng. Không khó để tưởng tượng một người được Lương Hạnh điều tới như anh ta, sau khi cô ấy rời đi sẽ gặp khó khăn như thế nào.

Lương Hạnh nhìn bộ dạng của anh ta, đang muốn nói gì thì cửa phòng làm việc vang lên tiếng gõ cửa.

Hai người không hẹn mà cùng nhìn sang, thấy Tống Ba đang dựa vào cửa với vẻ mặt hốt hoảng.

“Tổng giám, phó tổng giám đang tức giận trong phòng làm việc lớn, chị có qua xem chút không?”

Lương Hạnh nghe vậy thì lông mày hơi nhướng lên, lại quay mặt liếc nhìn sang Tiểu Trương. Cô hơi nâng cằm, chống hai tay lên bàn đứng dậy. “Các cậu nghĩ xem, nịnh bợ dễ dàng tới vậy sao?”

Nói xong dẫn theo Tiểu Trương ra khỏi phòng làm việc. Lúc đi ngang qua Tống Ba, nhìn thấy bộ dạng thở hỗn hễn của anh ta, cô không nhịn được vỗ vỗ vai anh ta: “Từ từ thôi, đừng có ngã nữa không thì tôi còn phải trả tiền thuốc.”

Tiểu Trương đi theo sau Lương Hạnh, vốn nghĩ cô muốn đi hòa giải, không ngờ đi được một lúc thì nhận ra hình như không phải. Lương Hạnh đứng trước phòng vệ sinh nữ quay người lại, nghi hoặc nhìn anh ta: “Cậu đi theo tôi làm gì?”

“Không phải chị đi sang bên kia xem Phó tổng giám Cung sao?” Tiểu Trương đỏ mặt, giơ tay chỉ về bên kia.

“Tôi sang đó làm gì?” Lương Hạnh từ chối, rửa tay ở bồn rửa: “Phó tổng giám Cung có cách quản lý của cô ấy, tôi đi thêm phiền vào.”

Nói xong cô xua bàn tay còn ướt nước, ý đuổi người: “Cậu đi xem là được rồi, tình hình thế nào báo lại cho tôi là được.”