Triền Miên Sau Ly Hôn

Chương 437




CHƯƠNG 437: NGỰA HOANG ĐÃ THUẦN HÓA

Tiếng bước chân vang vọng rõ ràng trên hành lang, một người đàn ông mặc vest, sắc mặt lạnh lùng, theo sự chỉ dẫn của người thư ký phía trước, anh ta đẩy cánh cửa lớn nặng nề ra.

Nghe tháy tiếng, người đàn ông đang bận rộn xử lý công việc bên bàn làm việc ngẩng đầu lên, tiện tay để giấy tờ sang một bên, thong thả đậy nắp chiếc bút máy trong tay lại.

“Nếu tôi nhớ không nhằm, lần trước giám đốc Mộc tới phòng làm việc của tôi là nửa năm trước, khi đại diện công ty báo cáo tình hình.” Thượng Điền tựa lưng vào ghế, ánh mắt thong thả đánh giá một lượt người vừa tới: “Lần này không mời mà tự đến, là vì điều gì đây?”

Ánh mắt Mộc Điệp lạnh lùng, bước tới bên bàn làm việc, nhìn chằm chằm vào người đối diện: “Vì sao tôi đến, Sếp Thượng hẳn phải rõ ràng hơn ai hết.”

Sự khinh thường trong lời nói của anh ta khiến Thương Điền bật cười thành tiếng: “Phải chăng vì Long Đẳng ở trong tay cậu một năm mà giờ cậu không biết vị trí của mình nữa rồi? Ở Phong Thị, tôi vẫn đang ngồi ở chiếc ghế cao nhất, cậu tỏ thái độ thế này, tôi sẽ cho là cậu đang cố ý khiêu khích đấy.

Lời nói của anh ta lạnh lùng, để lộ sự nhẫn nhịn cơn tức giận. Thượng Điền lăn lộn đến hôm nay, chẳng lẽ phải nhìn cả sắc mặt của một nhân vật như Mộc Điệp?

Điều khiến Thượng Điền dè chừng đương nhiên không phải Mộc Điệp mà là thế lực ủng hộ sau lưng anh ta. Nghĩ tới đây, cảm xúc nhẫn nhịn trong lòng càng nhiều, anh ta đập tay xuống bàn, lạnh lùng nhìn người phía đối diện: “Nếu cậu một lòng muốn làm việc cho Phong Thụy, tôi sẽ cho cậu cơ hội. Đến lúc đó muốn điều kiện gì đều dễ dàng.”

Người đàn ông đứng trước bàn một tay đút túi quần, miệng vẫn luôn cười một điệu hết sức khó hiểu.

Nghe tới đây chỉ nhướng mày, kéo chiếc ghế bên cạnh ngồi xuống, giữ ánh mắt nhìn thẳng vào người đàn ông ngồi sau bàn làm việc.

“Giám đốc Thượng đừng quên ban đầu đã đồng ý với yêu cầu của cô Tống. Hiện giờ Long Đằng do một tay tôi điều hành, lời lỗ trong ba năm tới tôi chịu trách nhiệm. Mặc dù trên danh nghĩa vẫn là trực thuộc Phong Thụy, nhưng thực tế mà nói, bản thân tôi không phải chịu quyền hạn của anh.”

Anh ta dừng một lúc, hơi nghiêng người về phía trước: “Một năm nay lợi ích mà Long Đằng mang về cho Phong Thụy không hề ít, ban đầu anh muốn huy động vốn đầu tư vào công ty niêm yết của Tuần Tráng tôi cũng đã tận lực giúp đỡ. Hiện tại đã qua giai đoạn khó khăn, anh lại động vào tài nguyên trong tay tôi, thế này có vẻ không đúng cho lắm nhỉ?”

Thượng Điền vừa nghe vừa nhìn người trước mặt với vẻ lạnh lùng, đợi anh ta nói xong mới cười nhẹ lên tiếng: “Phía khách hàng cũ kia tôi có thể đưa cho cậu, chỉ cần cậu trả lời tôi một câu hỏi.”

“Câu hỏi gì?” Lời nói ra nhưng trong lòng Mộc Điệp cũng đã có suy đoán của mình.

Bàn tay úp sắp đặt trên bàn hơi nắm chặt lại, sắc mặt Thượng Điền lạnh hẳn đi, thong thả nhàn nhạt nói: “Lần trước đẩy Tuần Tráng vào thế khó, ngoài Triệu Mịch Thanh còn có Tống Nhiễm.”

Nói là câu hỏi, nhưng anh ta lại nói với giọng điệu chắc nịch, trong lời nói cũng không mang cảm xúc gì rõ ràng, thậm chí còn nhướng mày nhìn, ánh mắt mang theo vẻ giễu cọt và lạnh lẽo.

Sắc mặt Mộc Điệp hơi cứng lại, bình tĩnh đối phó với ánh nhìn của đối phương, sau đó cả hai đều mỉm cười, để lộ sự ngầm hiểu kỷ dị giữa họ.

“Cô Tống và Sếp Thượng là vợ chồng, về chuyện của cô ấy, anh hỏi tôi có vẻ không thích hợp.” Anh ta cố nén giọng nói, vẻ mặt càng nghiêm túc: “Nếu thực sự muốn nghe câu trả lời gì đó từ tôi thì tôi chỉ có thể phỏng đoán, cô Tống không có lập trường phải làm như vậy, nên câu trả lời của tôi là không.”

“Cô ấy không có lập trường?” Thượng Điền đột nhiên cười lên lạnh lùng, ngả lưng tựa về phía sau, trong lòng dù tức giận nhưng vẫn ung dung nhìn đối phương: “Mộc Điệp, cậu có biết nghề huần luyện thuần hóa ngựa không? Lúc Tống Nhiễm ở biên giới, đã từng thuần phục ba con ngựa hoang mạnh nhát.”

Theo Thượng Điền, anh ta cũng như một con ngựa hoang đang bị thuần hóa trong mắt Tống Nhiễm.

Cô ta lạnh lùng và kiêu ngạo, không để ai vào mắt, dù cho đó là chồng của mình đi chăng nữa cũng phải thần phục dưới chân cô ta. Nếu cô ta biết được mối quan hệ phân cấp rõ ràng này tồn tại những mối nguy tiềm ẩn, chắc chắn sẽ không từ thủ đoạn để phá vỡ quỹ đạo.

“Cô ấy làm việc cần phải có lập trường sao?” Nghĩ tới đây, mắt Thượng Điền dần dần lạnh đi, anh ta tự biết quấy rằy Mộc Điệp lúc này cũng không có nhiều ý nghĩa, dựa vào tình hình hiện tại của anh ta thì không thể so được với những điều kiện béo bở mà Tống Nhiễm đưa ra để lôi kéo đối phương.

“Tôi nghĩ hình như anh có chút hiểu lầm với cô Tống.”

Đối với những lời Thượng Điền nói, Mộc Điệp có thể hiểu được vài phần. Anh ta cụp mắt, trong đầu hiện ra hình ảnh gương mặt thiếu sức sống và nhàn nhạt kia, đột nhiên cảm thấy cỗ họng hơi khô khốc.

“Tôi hiểu cô ấy hơn cậu.” Thượng Điền nghe vậy thì đột nhiên xua tay chặn lại, không có ý định tiếp tục vấn đề này: “Nguồn khách hàng tôi có thể chia cho cậu một nửa, một nửa còn lại, cậu có bản lĩnh thì cứ tự đi mà tranh.”

Đây là sự nhượng bộ lớn nhất mà Thượng Điền có thể làm, trong lòng Mộc Điệp cũng rất rõ, hơi gật đầu rồi toan đứng dậy.

Lúc này điện thoại để bên cạnh Thượng Điền bỗng dưng đổ chuông, anh ta vuốt màn hình và dưng dửng liếc nhìn qua. Giống như lơ đãng nghĩ ra gì đó, nói một câu đơn giản khiến Mộc Điệp đang định đi khỏi phải dừng bước.

“Lương Hạnh, hai người đã bao lâu rồi không gặp nhau?”

Mộc Điệp vừa mới đẩy ghế đứng dậy, nghe câu này ánh mắt đột nhiên trở nên u ám. Thượng Điền nhìn thấy được, thành công khiêu khích được đối phương, tiếp tục nói: “Cô ấy tái hôn với Triệu Mịch Thanh rồi, cậu biết chưa?”

Bàn tay buông thống bên người Mộc Điệp hơi cuộn lại, chưa kịp mở miệng đã nghe anh ta nói tiếp: “Không những tái hôn, hiện giờ trong bụng Lương Hạnh…”

Anh ta chỉ nói đến đây, sau đó nhìn chằm chằm vào biểu cảm người đàn ông trước mặt từ từ chuyển thành sự tức giận, sau đó lại trở về vẻ bình tĩnh. Chuyện này dường như phải rất phí sức, vì có thể nhìn rõ lồng ngực anh ta hô hấp phập phòng.

“Sếp Thượng nói với tôi những lời này, là muốn ẩn ý điều gì?” Mộc Điệp cuộn hai tay, giọng nói rất lạnh lùng.

“Nào có ẩn ý gì.” Thượng Điền duỗi hai bàn tay: “Cậu có thể hiểu là sự chia sẻ.”