Triền Miên Sau Ly Hôn

Chương 435




CHƯƠNG 435: HOAN NGHÊNH CHỈ GIÁO

Sau khi Lương Hạnh ăn trưa xong, khi lên lầu thì gặp phải Liêu Thu đang bước đi vội vả.

“Hôm nay không đi nhà ăn ăn cơm sao?” Lương Hạnh đến cửa thang máy trước, ấn cửa chờ cô.

Liêu Thu thấy vậy, chạy mấy bước vội vàng đuổi kịp, một trước một sau vào thang máy với Lương Hạnh mới điều chỉnh hơi thở của mình, mỉm cười vén mấy sợi tóc tán loạn ra phía sau: “Lúc trước có một bạn học cũ đến đây, mời tôi đi ăn cơm.”

Lương Hạnh rũ mắt, thấy dáng vẻ căng thẳng của cô, không khỏi trêu đùa: “Là bạn học nam à?”

“Hả, sao cô lại biết được?” Liêu Thu đưa tay sờ lên hai gò má nóng rực: “Là bạn học nam.”

Thang máy đi lên nhanh chóng đến tầng đã định trước, Lương Hạnh lắc đầu: “Xem ra Tiểu Trương của chúng ta sắp phải thương tâm đến nơi rồi.”

Cô vừa nói xong, nghe thầy tiếng cửa thang máy mở ra, cô bước thẳng ra ngoài đi về phía phòng làm việc, Liêu Thu đỏ mặt đuổi theo: “Tổng giám à, cô đang nói cái gì vậy, tôi nghe không hiểu.”

Lương Hạnh cũng không quay đầu lại, bước đi cực nhanh, thấy cô ta giả ngu cũng không vạch trần, chỉ nói: “Nếu cô không hiểu thì thôi, chuyện duyên phận như vậy vốn không thể ép buộc được, cô cứ việc nghe theo tâm ý của bản thân đi, chỉ cần không thẹn với lương tâm là được.”

Nói xong, bóng dáng đã bước qua cửa văn phòng bộ phận thị trường, Liêu Thu ngừng bước chân, chăm chú nhìn vào bóng dáng đang nhanh chóng đi về phía trước, tiếp đó đã biến mắt ở góc hành lang.

Cô ta lặng lẽ cúi đầu, trong mắt lóe lên tia sáng như có như không, sau đó hạ quyết tâm làm chuyện lớn, mới nghiễn răng nghiền lợi quay vào phòng làm việc.

Lương Hạnh trở lại văn phòng, mới làm việc một lúc đã cảm thấy buồn ngủ, vì vậy cô đầy đống tài liệu trong tay ra, đứng dậy đi tới trước cửa số thủy tinh.

Nhìn xuống qua cửa kính trên tầng cao nhất, cảnh sắc vẫn như thường lệ, người đi bộ, xe cộ bên ngã tư đường đều có vẻ nhỏ bé.

Cô bắt giác cong khóe môi, nhắc chân lui về sau hai bước, đang định quay lại chợp mắt trên ghế sô pha bên cạnh, đột nhiên ánh mắt đảo qua cửa số thủy tinh ngay đối diện.

Trong lòng đột ngột xẹt qua một luồng điện, Lương Hạnh nắm chặt nắm tay đang buông thống hai bên, ánh nhìn thẳng tắp, một chút cũng không di chuyển.

“Sao lại như thế…” Hình như cô có chút không thể tin được.

Văn phòng phủ bụi suốt một năm, giờ phút này được ánh đèn chói lọi chiếu sáng, Lương Hạnh khẽ nhếch khóe môi, trong đầu lập tức hiện lên hàng ngàn suy nghĩ.

Ánh mắt của cô không di chuyển, một tay lấy điện thoại ra khỏi túi, gọi điện cho Triệu Mịch Thanh.

“Alo…” Kèm theo một giọng nói trầm thấp vang lên, bóng dáng cao lớn của người đàn ông chậm rãi xuất hiện trước cửa số kiểu Pháp đối diện, nặn ra nụ cười trìu mến vẫy tay với người phụ nữ đang đứng đối diện.

“Sao anh có thể …” Cổ họng Lương Hạnh mắp máy, khi nói giọng nói có chút ngượng ngùng không lưu loát.

“Anh nhớ em.” Người đàn ông thẳng thắn trả lời: “Anh hy vọng rằng trong khả năng của mình, có thể tận lực chăm lo cho gia đình và sự nghiệp.”

Trái tim Lương Hạnh lúc này mới chậm rãi buông lỏng, nói không bị mấy lời của anh làm cho cảm động thì là giả đó.

Giờ khắc này, hành động của cô là thuận theo tâm ý, chỉ thấy cô một tay đóng cửa rèm, cầm áo khoác trên sô pha lên, mở cửa đi ra ngoài.

Trong khi đi hết con đường, giọng nói của người đàn ông trên điện thoại vẫn nhẹ nhàng chảy xuôi.

“Vốn dĩ anh định hoãn kế hoạch này một thời gian nữa, nhưng hôm qua anh chợt nhận ra, anh và em mỗi người một nơi, ngay cả chuyện nhỏ như việc em sinh bệnh cũng không biết được, với anh mà nói thì đây là một chuyện đả kích rất lớn.”

“Vậy thì anh có bao giờ nghĩ đến chuyện của bác gái bên kia không, muốn dẫm lên vết xe đỗ năm đó à?”

Trong điện thoại, Lương Hạnh vẫn luôn cố gắng duy trì giọng nói bình thản, bước đi vô cùng nhẹ nhành.

“Lời đề nghị của em cũng không tôi, có Đào Mỹ Ân che dấu, bây giờ bà ấy không có lòng phòng bị anh như em tưởng như vậy đâu. Nghe nói hai ngày này vẫn một lòng một dạ ở nhà chơi cùng với An Khê, nhóc kia ngày càng thân với bà ấy hơn rồi, em không sợ…”

“Sợ gì chứ?” Lương Hạnh cười khẽ: “Trừ khi bà ấy không muốn cháu trai của mình nữa.”

Triệu Mịch Thanh xoay người đi tới ghế sô pha phía sau thoải mái ngồi xuống, hai mắt nhắm lại có vẻ đắc ý: “Sau hai ngày, bà cụ có thể tìm cớ để cho em trở lại Tân Thành.”

“Triệu Mịch Thanh.” Lương Hạnh trêu tức mở miệng: “Đừng nói anh là người thuyết phục được bà ấy.

phái tới nha, muốn lừa con của em đi à?”

“Em nói xem?” Anh dừng lại một chút, như che dấu sự thật mà sờ sờ cái mũi: “Anh không có hứng thú với đứa nhỏ, nhưng mà anh lại cho rằng bên cạnh em ngày càng có nhiều đối thủ có khả năng uy hiếp đến anh, anh không nghỉ ngờ vợ của anh là một người rất có mị lực, chẳng qua lại không có nắm chắc chuyện em không có định lực mà thôi.

Lương Hạnh bật cười: “Máy lời ân ái của ngài Triệu đây không khỏi làm cho người ta có chút thất vọng nha…

Cô có thể tưởng tượng được trong đáy mắt của Triệu Mịch Thanh nồng đậm thâm tình dịu dàng cùng với nụ cười nhàn nhạt ở phía bên kia điện thoại. Tiếp đó lại nghe được giọng điệu trêu chọc của người đàn ông: “Nếu bà Triệu đây không hài lòng, bắt cứ lúc nào cũng có thể hoan nghênh đến đây chỉ giáo.”

“Được.” Lương Hạnh cười, nâng tay gõ cửa.

Triệu Mịch Thanh nhíu mày, nghe âm thanh điện thoại “Cộc cộc cộc.” vang lên cùng với giờ phút này cửa phòng làm việc chợt vang lên tiếng gõ cửa, anh lập tức giật mình hiểu ra, nhanh chóng đứng dậy bước tới mở cửa phòng làm việc.

Ngay khi cánh cửa mở ra, hơi thở ấm áp bên trong cánh cửa đối lập với hơi lạnh bên ngoài đang bao bọc lấy cơ thể người phụ nữ, xua tan cái lạnh giá, đồng thời khơi dậy tình cảm kích động trong không gian rộng lớn này.

Lương Hạnh thản nhiên đóng cửa phòng lại, tựa vào tắm cửa phía sau, ngước mắt trìu mến nhìn người đàn ông.

Cổ họng Triệu Mịch Thanh chuyển động, không cách nào kiềm chế mà đắm chìm trong ánh mắt của cô.

Cuối cùng vẫn là cô chậm rãi khẽ nhéch đôi môi đỏ mộng của mình, cười trêu ghẹo: “Em tới hiện trường chỉ giáo, có phải bất cứ lúc nào cũng được hoan nghênh không?”

Lời vừa dứt, không đợi người đàn ông đáp lại, cô đã chủ động kiễng chân lên, ôm lầy cổ người đàn ông, cắn chặt môi anh, trong phút chốc Triệu Mịch Thanh chìm trong mê đắm, bề bổng cô lên, vừa nhắc chân lên ghế sô pha, thuận tay mò công tắc rèm bên cạnh bức màn.

Nương theo quang cảnh chung quanh chậm rãi tối sầm lại, cô xoay người, môi cong lên, đôi mắt quyến rũ đầy mị hoặc: “Vậy em sẽ không keo kiệt chỉ giáo đâu.”

Khi Lương Hạnh quay trở lại công ty ở tầng dưới, vừa mới qua giờ làm việc, cô vội vã bước đi, nhưng vô tình gặp Cung Kì đang chuẩn bị đi lên lầu, cô gái vừa mới bước vào đã tháo chiếc kính râm che hơn nửa khuôn mặt xuống, giơ tay chào hỏi với Lương Hạnh.

“Tôi đã nói với Liêu Thu rồi, vào buổi chiều này, tôi đã nhờ cô ấy gửi hồ sơ mới nhất của công ty đến văn phòng của tôi. Trước khi tan làm, tôi sẽ sắp xếp một phần báo cáo gửi cho cô, cô xem một chút, nếu không có vấn đề gì thì tôi sẽ chính thức bắt đầu can thiệp vào công việc liên quan.”

Hai mắt Lương Hạnh chuyển động, thản nhiên nói ra bốn chữ: “Không thành vần đề, dự án cũng không phức tạp lắm, dựa vào hiệu suất làm việc của phó tổng giám Cung, chỉ một giờ là đủ.”

Sau khi trở lại văn phòng, Lương Hạnh gọi điện thoại cho Liêu Thu, cô lật một tập tài liệu có dính vết cà phê từ nóc tủ phía sau rồi lấy nó ra: “Hai ngày này làm phiền cô tới lui hai chỗ, đây là tư liệu của phó tổng giám Cung, cô gởi qua đó cho cô ấy đi.”

Liêu Thu cung kính nhận lấy, nhìn chằm chằm dòng chữ “Long Đằng” trên bìa, hơi ngắn ra, “Tổng giám, dự án của Long Đằng, cô tính tặng cho Phó Tổng giám à2”

Lương Hạnh bày ra vẻ mặt thoải mái nhẹ gật đầu “Có vấn đề gì sao?”

“Không có gì.” Liêu Thu cầm tài liệu trong tay, con ngươi di chuyển: “Chỉ là cô giao dự án này cho cô ấy, không sợ…”

Cô nói đến đây thì ngừng lại, Lương Hạnh nhàn nhạt cong môi dựa vào ghế: “Cô sợ cô ấy không đủ năng lực, hay là lo lắng công việc của cô ấy sẽ ảnh hưởng đến công việc của tôi?”

Sắc mặt Liêu Thu tái nhợt một chút, duy trì bình tĩnh nở nụ cười nhàn nhạt: “Bây giờ trong công ty có đủ loại suy đoán, Tổng giám cô không biết, nếu dự án này ở trong tay cô ấy thì…”

Lương Hạnh nghe ra ý của cô, nhàn nhạt xua tay, làm ra dáng vẻ không đề ý lắm: “Phó tổng giám Cung có năng lực làm việc, tốt nghiệp Đại học British Columbia, sau đó trực tiếp làm việc ở MK ba năm, tại vị phó giám đốc MK, đến Doanh Tín của chúng ta cho dù cô ấy có ngồi vào vị trí Tổng giám cũng dư dả”.

Cô xua tay, lộ ra một chút mệt mỏi: “Lương Hạnh tôi, coi trọng người có năng lực làm việc. Cô không nên lo lắng những chuyện này, cứ giao tài liệu cho cô ấy là được.”

Liêu Thu siết chặt tập tài liệu trong tay, sắc mặt lại trở nên trắng bệch, cô tabóp bìa giấy cứng thành dị dạng, sau đó che đi cảm xúc sâu thẳm dưới mắt, thản nhiên nói “Ừ” rồi rời khỏi văn phòng của Lương Hạnh.