Người đàn ông đột nhiên nheo mắt lại: “Bệnh viện nào?”
“Là một bệnh viện tư nhân, tôi thấy vợ cũ của anh chẳng giống người thiếu tiền tí nào cả, mấy bệnh viện như thế này người bình thường không chi trả nổi đâu, chẳng nhẽ là tiền của nhân tình cô ta bỏ ra?”
Nghe thấy tiếng cười ngả ngớn từ đầu dây bên kia, Triệu Mịch Thanh lập tức tối sầm mặt, giọng trầm trầm: “Cố Thời, cẩn thận lời nói của cậu.”
“Cắm sừng thì cũng bị cắm rồi, có cái gì mà không dám nhận chứ, anh em sẽ không cười anh đâu.” Cố Thời uể oải lên tiếng, giọng điệu cười cợt trên nỗi đau của người khác.
Đôi môi mỏng của người đàn ông bỗng nhiên mím chặt thành một đường thẳng, trực tiếp cúp điện thoại.
Tiện tay đặt tập tài liệu xuống, anh bực bội ngả người xuống chiếc ghế phía sau, sắc mặt u ám đến đáng sợ.
Nhưng rất nhanh sau đó, anh lại cảm thấy có gì không đúng, con ngươi đen láy càng lúc càng trở nên sâu thẳm.
Cô đi Nhật Bản du lịch chơi còn không nỡ bỏ tiền làm thẻ hội viên, thà vứt bỏ sĩ diện xin xỏ anh thì sao có thể chọn một bệnh viện tư nhân cao cấp như thế được?
Rất rõ ràng, cô sớm đã đoán được anh sẽ đi điều tra nên đã có sự chuẩn bị từ trước.
Cuối cùng cùng chỉ có nơi như vậy mới bảo vệ thông tin khách hàng một cách kín đáo nhất.
Nhưng có phải cô đã sơ suất rồi không, càng phòng bị cẩn thận càng khiến người ta hoài nghi.
Trầm tư trong phút chốc, anh lại nhấc máy gọi cho Cố Thời.
Đầu dây bên kia cứ im lặng đến khi gần hết chuông điện thoại mới có người nghe máy, vừa mở miệng đã châm chọc: “Triệu Mịch Thanh, ông đây mẹ nó đúng là mắc nợ anh mà, nói đi, lại có chuyện gì?”
“Ngại quá! Coi như tôi nợ cậu đi.” Giọng điệu anh rất bình thường, chẳng có chút ăn năn xấu hổ nào, sau đó lại hỏi: “Có phải cậu vẫn đang ở Nam Thành không?”
“Đang vội ra sân bay.”
“Thay đổi kế hoạch, đến tòa án xem giúp tôi vụ án của ba cô ấy, xem xem có thể giảm án được không, chỉ cần có thể dùng tiền giải quyết thì không thành vấn đề.”
“…”
Cố Thời hít một hơi, tặc lưỡi hai tiếng, đột nhiên hiếu kỳ nói: “Trước khi ly hôn đâu thấy anh khổ sở như thế này, bây giờ hai người không còn quan hệ gì thì anh lại không ngừng quan tâm, có phải anh... yêu cô ta rồi không?
Con ngươi u tối sâu thẳm của người đàn ông yên lặng nhìn về phía trước, sau một chốc trầm mặc, anh mở miệng một cách không cảm xúc: “Tôi không biết.”
Đối với một người anh em cùng lớn lên từ nhỏ, Triệu Mịch Thanh rất ít khi giấu diếm điều gì, anh thực sự không biết, tình cảm rất phức tạp, hơn nữa gần đây lại bận rộn, anh chỉ cảm thấy vô cùng buồn bực mà không có thời gian tĩnh tâm suy nghĩ cẩn thận chuyện này.
Cố Thời ở bên kia điện thoại cạn lời với ba chữ này của anh.
Một người phụ nữ đã ngủ cùng ba năm, mặc dù mỗi tuần chỉ gặp một lần, một tháng cũng chỉ ngủ bốn lần, vậy mà bản thân mình có yêu người ta không cũng không rõ.
Vì hiểu rõ tính cách của Triệu Mịch Thanh nên Cố Thời cũng không hỏi nhiều nữa, chỉ đáp lại một câu đơn giản: “Được rồi, tôi biết rồi, về nói chuyện với anh sau, anh làm việc đi.”
“Ừ.”
Nửa tháng sau, vụ án của ba Lương được mở phiên tòa xét xử, vốn là một thẩm phán có tiếng trong khu vực nên đương nhiên vụ án cũng thu hút được nhiều sự chú ý từ mọi phía, rất nhiều người dự thính và phóng viên đã xếp hàng đợi vào trong từ sớm.
Với tư cách là người nhà bị cáo, Lương Hạnh và mẹ Lương đã đến từ sớm, hai người đeo khẩu trang, ánh mắt nặng nề hướng lên trên bục.
Hướng Hoành Thừa cũng vội vàng đến, ngồi bên cạnh Lương Hạnh.
“Sẽ không có chuyện gì đâu, đừng lo lắng.” Anh nhẹ nhàng vỗ vai cô, trầm giọng an ủi.
Lương Hạnh tập trung ánh nhìn vào người đàn ông lớn tuổi đang bị còng tay đứng ở chính giữa, trong lòng vừa quặn thắt vừa buồn bã, cô khẽ khịt mũi, giọng nói khàn khàn: “Em không sao.”
Cô đã sớm có dự đoán xấu nhất rồi.
Lạm dụng chức quyền, tham ô hối lộ, ông có dùng cả đời cũng không rửa sạch hết tội, ngồi tù chính là cách chuộc tội tốt nhất.
Cô không cầu xin điều gì, chỉ hy vọng ông có thể giữ gìn sức khỏe, đợi đến khi ông mãn hạn tù, cô vẫn còn cơ hội báo hiếu.
Cô quay đầu đi, mới phát hiện mẹ Lương đã khóc không thành tiếng từ lúc nào, phải bịt chặt miệng mới không phát ra tiếng, trái tim ngay lập tức đau nhói, cô vội vàng ôm lấy bà, sống mũi cay cay, nói: “Mẹ, đừng khóc, không sao đâu, có con ở đây rồi.”
Ba người ngồi ở phía trước, họ không phát hiện ra, ở hàng ghế dự thính cuối cùng, có một người đàn ông mặc áo khoác màu đen, đeo kính đen, nhìn chằm chằm vào họ.