Triền Miên Sau Ly Hôn

Chương 243




CHƯƠNG 243: CÔ TA BỊ GIAM LỎNG

“Không tìm được người và xe.” Khi nói, Nghiêm Minh không khỏi có chút do dự.

Cố Thời không kìm được mắng một câu, người có thể khiến hai người bọn họ cũng không tìm được thật đúng là ghê gớm, rốt cuộc Mục Điệp này có lai lịch thế nào.

Ánh mắt Triệu Mịch Thanh trở nên âm u, xem ra anh đã xem thường Mục Điệp rồi.

Cố Thời rất quen với nụ cười như thế của anh, quỷ dị mà nguy hiểm, xem ra anh đã tìm được biện pháp rồi.

Triệu Mịch Thanh đứng dậy mặc áo khoác, thản nhiên nói với Cố Thời: “Đi gặp người với tôi.”

Cố Thời ngẩn người: “Ai thế?”

“Thượng Điền.”

Cố Thời đi theo phía sau anh, ngẫm lại cũng phải, ngoài Thượng Điền còn ai có bản lĩnh lớn như thế, khó đảm bảo anh ta sẽ không vì chuyện lần trước trả thù.

Triệu Mịch Thanh đã từng nghe thấy chuyện sau khi Tống Nhiễm xuất viện.

Tống Nhiễm đã được đón thẳng về nhà họ Tống, ba Tống, mẹ Tống cũng không cho Thượng Điền cơ hội gặp cô ta, hơn nữa, trước kia Thượng Điền là hình tượng “ngài ba tốt”, nhưng gần đây thái độ khác thường, thường xuyên có thể nhìn thấy scandal của anh ta.

Tất cả chuyện không bình thường đều đáng hoài nghi, giữa anh ta và Tống Nhiễm không hề đơn giản như vậy.

Sau hai tiếng mới tới Tấn Thành, trong văn phòng ở tầng cao nhất của tòa nhà có ba người đàn ông đang ngồi, trợ lý thật muốn lấy điện thoại di động ra chụp lại cảnh nghìn năm khó gặp này, nhưng lại nghĩ đến mạng nhỏ vẫn quan trọng hơn, đành ngoan ngoãn bưng trà rót nước.

Thượng Điền khép cặp văn kiện lại, dựa vào ghế da, cười khẩy: “Làm ăn lớn cỡ nào mà đáng giá hai vị cùng đi?”

Triệu Mịch Thanh lạnh lùng liếc mắt nhìn anh ta, sau đó nheo mắt lại nặng nề nói: “Tổng giám đốc Thượng cũng là bạn cũ, ôn chuyện cũng không được sao?”

Tay trợ lý run run, anh ta thật không biết ba ông lớn này có quan hệ gì, không kìm được vểnh tai nghe.

Cố Thời thấy vẻ mặt Triệu Mịch Thanh thâm trầm khó lường, nghĩ thầm chẳng lẽ mình đoán sai, dù nghi hoặc, nhưng cũng phụ họa gật đầu.

Thượng Điền khẽ cười một tiếng, giống như Triệu Mịch Thanh vừa kể chuyện cười.

Anh ta ung dung khoanh tay: “Vậy tôi cũng phải nghe xem tổng giám đốc Triệu ôn chuyện cũ gì, nhưng…” Giọng điệu Thượng Điền có vẻ nghiền ngẫm: “Tôi nghe nói hai ngày nay các anh đang bận tìm người, không nghĩ tới còn thảnh thơi mà gặp tôi, chẳng lẽ là nghi ngờ tôi giấu người đi sao?”

Triệu Mịch Thanh không hề hoang mang, ánh mắt trở nên sâu hơn, buồn bã nói: “Tôi tin tưởng tổng giám đốc Thượng sẽ không muốn gây khó khăn cho Tống Nhiễm, dù sao Lương Hạnh là bạn của cô ấy.” Anh hơi nhếch miệng, chuyển đề tài: “Nói là ôn chuyện… nhưng thật ra là tìm tổng giám đốc Thượng hỗ trợ, tôi muốn gặp mặt Tống Nhiễm.”

Ánh mắt Thượng Điền khẽ động, thản nhiên: “Gặp cô ấy làm gì?”

Cố Thời lập tức nhớ ra, Mục Điệp không hề có người nhà, mối liên hệ duy nhất chính là Tống nhiễm, nói không chừng có thể có được tin tức của Mục Điệp từ cô ta.

Triệu Mịch Thanh nhếch môi mỏng, ánh mắt lạnh lùng: “Lần trước Lương Hạnh đã giúp cô ấy, chẳng phải phụ nữ đều giống nhau, sau khi có quan hệ tốt thì sẽ thích tâm sự, trước khi đi chắc chắn Lương Hạnh đã chào hỏi cô Tống, nên tôi muốn đến hỏi thăm tình hình một chút.”

Ngón tay Thượng Điền chống cằm, như có điều suy nghĩ, lập tức cười khẽ một tiếng.

“Cô Lương không nói tình hình của mình cho anh mà lại nói cho người khác biết, tổng giám đốc Triệu, anh không khỏi…”

Đôi mắt đen láy của Triệu Mịch Thanh lập tức nheo lại, giữa lông mày nham hiểm bức người, hô hấp Cố Thời cứng lại, vội hoà giải: “Tổng giám đốc Thượng…”

Ai ngờ Cố Thời còn chưa nói được gì, đã bị người đàn ông bên cạnh ngắt lời: “Với Lương Hạnh, cô Tống không tính là người khác, dù sao trước đó cô ấy đã từng giúp cô Tống.”

Cố Thời yên lặng, thật là không thể chịu thua thiệt chút nào, anh tới tôi đi, có qua có lại, vì người phụ nữ của mình mà đều không chịu nhượng bộ nửa bước, hiện đi cũng không phải, ở lại cũng không xong.

Vẻ mặt Thượng Điền cứng đờ, nhanh chóng lãnh đạm nói: “Nếu như vậy, chắc tổng giám đốc Triệu không lạ gì Tống Nhiễm, tổng giám đốc Triệu nên trực tiếp tìm cô ấy không cần phải qua tôi.”

Cố Thời quay đầu nhìn Triệu Mịch Thanh, đúng là bọn họ đã đến nhầm chỗ rồi.

Yên lặng một lúc lâu, Triệu Mịch Thanh tỏ vẻ đã hiểu: “Nếu tổng giám đốc Thượng đã nói như vậy thì tôi sẽ không khách khí với những người vây quanh nhà họ Tống nữa.”

Cố Thời còn chưa hiểu anh nói thế là có ý gì thì anh đã ra khỏi văn phòng.

“Những người vây quanh nhà họ Tống cái gì? Sao tôi nghe không hiểu.”

Sau khi lên xe Triệu Mịch Thanh không nói gì nữa, chỉ ném cho Cố Thời một túi tài liệu, Cố Thời thức thời cũng không nói gì thêm nữa, lại cảm thấy bầu không khí trong xe trở nên hết sức nặng nề.

Phần lớn trong túi văn kiện đều liên quan tới động thái mới nhất của Thượng Điền.

Phía trước đều là những scandal không liên quan, lật đến đằng sau lại là ảnh chụp anh ta ra vào nhà họ Tống.

Trên mạng gần như đều truyền ra hai người bọn họ đã ly hôn, Tống Nhiễm thì đóng cửa không ra ngoài.

“Bọn họ đang giở trò quỷ gì?” Cố Thời cảm thấy hơi khó hiểu.

Triệu Mịch Thanh thản nhiên nói: “Tống Nhiễm bị anh ta giam lỏng.”

“Tại sao?” Cố Thời kinh ngạc, dù nói thế nào người nhà họ Tống cũng là người có mặt mũi, sao lại mặc anh ta làm như thế.

Triệu Mịch Thanh quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ xe, nhắm hờ mắt, gương mặt Lương Hạnh xẹt qua trước mắt, Lương Hạnh thật ác, không nói hai lời liền đi, không hề suy nghĩ con sẽ như thế nào sao?

Chỉ vì Mục Điệp…

Đến nhà họ Tống, người của Thượng Điền không nói gì mà để họ đi vào trong sân.

Tống Nhiễm đứng bên ngoài biệt thự màu trắng, ánh mắt lạnh lùng trong trẻo, thân hình gầy gò.

Có lẽ Thượng Điền đã nói qua với cô ta ý đồ của họ khi đến đây, nên không đợi Triệu Mịch Thanh mở miệng, cô ta đã trực tiếp trả lời bọn họ.

“Lương Hạnh không liên lạc với tôi, càng không có khả năng nói với tôi cô ấy đi đâu.” Nói xong không khỏi cười tự giễu, bị vây ở chỗ này, cô ta còn có thể liên hệ với ai chứ.

Triệu Mịch Thanh hờ hững gật đầu, dường như đều trong dự liệu của anh.

“Tôi nghĩ chắc cô Tống biết sự tồn tại của người có tên Mục Điệp.”

Tống Nhiễm bất giác giật giật ngón tay, quay đầu nhìn qua, vẻ mặt bình tĩnh, không có bất kỳ biểu hiện gì: “Không biết.”

Cố Thời nhíu mày, biết nhưng lại cố ý không nói, xem ra quan hệ giữa bọn họ không chỉ đơn giản là giúp đỡ và được giúp đỡ.

Triệu Mịch Thanh có vẻ biết trước câu trả lời của Tống Nhiễm: “Cô Tống biết rõ nếu tôi đã đến hỏi thì chắc chắn đã tra được thứ gì, tại sao còn không chịu nói thật?”

“Anh Triệu cũng đã tra được rồi thì còn đến hỏi cái gì? Tôi chỉ giúp đỡ anh ta mà thôi, đã lâu lắm rồi chúng tôi không có liên hệ, hơn nữa, anh ta và Lương Hạnh có quan hệ gì?” Tống Nhiễm nhíu mày nói.

Cố Thời trừng mắt: “Là Mục Điệp giúp đưa Lương Hạnh đi.”

Vẻ mặt Tống Nhiễm khẽ biến, nhưng vẫn bình tĩnh tỉnh táo.

“Cho nên tôi muốn cùng cô Tống tìm hiểu tình hình Mục Điệp một chút, xem có thể thông qua cô Tống mà tìm được Mục Điệp hay không?” Cố Thời nói.

Nhưng rõ ràng cô ta không hề muốn nhắc đến Mục Điệp, nói cũng chỉ là một số chuyện không liên quan.

Chân mày Triệu Mịch Thanh nhíu chặt hơn, ánh mắt trở nên lạnh lùng: “Tống Nhiễm!” Đôi mắt sâu thẳm khiến Tống Nhiễm cảm giác được sự nguy hiểm: “Lần Thượng Điền đi nhà hàng, người cô Tống gặp chính là Mục Điệp, nhưng bây giờ cô Tống còn nói cô và anh ta không có bất cứ liên hệ nào, có phải quá gượng ép rồi hay không?”

Tống Nhiễm có chút bối rối, nhưng chỉ thoáng qua liền biến mất, cô ta tưởng không có ai có thể biết…