Triền Miên Nhập Cốt Tổng Tài Yêu Say Đắm

Chương 96




Chương 96:

Trong thoáng chốc, cô ta đã nhìn ra được bên dưới ánh mắt dịu dàng đó là lòng. căm thù được anh che giâu.

Cho nên, cô ta lập tức phản ứng lại từ trong khoảnh khắc nông nàn vừa tôi.

Hóa ra sự dịu dàng của người đàn ông này chỉ là thủ đoạn đề anh có thể đạt được mục đích của mình mà thôi.

Chỉ là, sự dịu dàng như vậy quả thực quá ngắn. ngủil Trong khoảnh khắc ngăn ngủi đó Lam Du Du vẫn chưa có tiên vào cái bẫy dịu dàng ôn nhu của anh, thì anh đã bắt đầu thu lưới.

Nếu như nó kéo dài lâu hơn một chút, tình cảm nồng nàn hơn một chút, thì Lam Du Du cảm thầy chính mình có lẽ sẽ thực sự mắc kẹt ở trong đó.

Người đàn ông này chính là có sức hâp dẫn đến như vậy! Mỗi khi nhìn chằm chằm vào anh, cô ta sẽ có cảm giác hạnh phúc như một đóa hoa.

Ngay cả khi trong mắt người đàn ông có mang theo cơn tức giận! Thì điều đó cũng sẽ không ngăn cản cô ta có ảo tưởng với người đàn ông này.

Cô ta thực sự hy vọng một ngày nào đó, cô ta có thể khoác lên mình một chiếc Váy cưới màu trắng, bước vào _ lễ đường để kết hôn với người đàn ông này, sinh cho anh thật nhiều đứa con, sau đó chúng sẽ vây quanh anh rồi không ngừng gọi anh là “daddy”..

Bức tranh đó rất ngọt ngào khiến cô ta say mê!

Nhựng thục tế lại rất phũ phàng đã khiến Lam Du Du quay về với thực tại, Cô ta chính là hung thủ gián tiếp giết chết anh trai Phong Lập Hân của anh, anh sao có thê buông tha cho người phụ nữ độc ác này Hiớc đây!

Chắc hẳn anh đang rất hận cô!

Lam Du Du đang cười, nụ cười rât rạng rỡ, dù cho khắp người quân gông kiêng song sát, thì cô ta vẫn cao quý như một công chúa của hoàng tộc.

“Anh Lãng, anh còn chưa có ôm em mà, sao lại muôn hỏi em luôn rồi?

Không có dễ dàng như vậy được đâu!” Nhóm tập trung lên truyện tại app truyệnhola nhé!

Lam Du Du vẫn cười. Nụ cười đơn thuần không có pha tạp một chút tâm địa nào. Khiên mọi người không có cách nào có thê kết nói được cô ta với người phụ nữ tâm địa rắn rết là cùng một người.

Đột nhiên, vòng tay của Phong Hàng Lãng siết chặt lại, cơ thể người phụ nữ chìm sâu trong vòng tay anh. Bị anh siết chặt đến mức không thẻ thở bình thường được nữa.

“Em có hài lòng với cái ôm này không?”

Phong Hàng Lãng cũng đang cười.

Nụ cười đó của anh tràn ngập sự thù địch. Dường như chỉ trong một giây tiếp theo thôi anh sẽ dùng bạo lực bóp chết người phụ nữ nây.

“Siết chặt như vậy… Quá mạnh mẽ rồi! Em không thê thở nỗi!” Lam Du Du vùi đầu sầu hơn vào trong lồng ngực của Phong Hàng Lãng, ngượng ngùng cười.

“Như vậy thì sao?” Phong Hàng Lãng thả lòng cánh tay ra một chút.

ñÙ? hi: – Nhưng chưa đủ thâm tình..

Bởi vì em vận chưa nghe thấy tốc độ nhịp tim của anh tăng lên!”

Lam Du Du ngắng đầu lên, áp má vào vị trí trái tim của Phong Hàng Lãng, cảm giác mất mát sâu sắc dân dàn xuất hiện lên trên khuôn mặt của cô ta, cô ta khẽ hỏi: “Phong Hàng Lãng, anh có tim không?”

“Nói cho tôi biết… Người đó là ai?”

Lúc này Phong Hàng Lãng đã có chút bực bội.

Tất cả những gì anh đang làm lúc này chắc chắn là cô găng lây tin tức vê người đó từ trong miệng người phụ nữ kia. Anh mặc kệ tình cảm lưu luyễn của người phụ nữ này đối với anh, càng không có hứng thú để đi tìm hiểu nó.

Theo lời của Phong Lập Hân, ngoại trừ hận thù, trong toàn bộ linh hôn của Phong Hàng Lãng không còn chứa đựng bất cứ thứ gì khác. Ngoài thù hận ra thì cũng chỉ có thù hận mà thôi.

“Người đó… chính là em!” Lam Dụ Du cười khanh khách. Tựa như tiếng kêu êm tai của chim hoàng anh, vừa thanh thúy lại vừa sạch sẽ.

“Lam Du Du, con mẹ nó cô đang chơi tôi sao?”

Lúc này cơn tức giận bùng nỗ, Phong Hàng Lãng túm lẫy mái tóc dài của Lam Du Du, kéo khuôn mặt xinh đẹp của cô ta về phía sau.

“Mau nói cho tôi biết người đó là ai?

Nếu không ông đây nhất định sẽ giết chết côi”

“Em đã nói rồi, người đó chính là em Lam Du Du này! Anh giết chết em đi!”

Trong lòng Lam Du Du rất rõ, nếu niHEĩ nói cho Phong Hàng Lãng biết, thì điều đó tương đương với việc đưa cho Phong Hàng Lãng một con đường không thê quay đầu lại.

Nhưng cô ta muôn anh có thê sống tốt. Cho nên cô ta dù có chết cũng nhất định không nói ra.