Triền Miên Nhập Cốt Tổng Tài Yêu Say Đắm

Chương 78: Kêu người tới cứu sao?




Phong Hàng Lãng từng bước đến gần, khiến Tuyết Lạc vừa hoảng sợ vừa bối rồi.

Người đàn ông này sẽ không muốn cô trong khi đang bị mắc kẹt chỗ này chứ! Còn có bộ phim kϊƈɦ tình đáng ghét này, khiến khuôn mặt xinh đẹp của Tuyết Lạc đỏ bừng vì xấu hổ giống như quả hồng chín đỏ, vô cùng lay động lòng người.

Phong Hàng Lãng là một người đàn ông trưởng thành bình thường! Giống như đã bị kìm nén báy lâu, lúc này lại xem bộ phim kϊƈɦ thích này khiến ngọn lửa trong người Phong Hàng Lãng theo từng dòng máu tự do chạy khắp cơ thể.

“Phong… Phong Hàng Lãng, đừng như thế… anh không thể làm thế được.” Tuyết Lạc kinh hoàng ngã ngửa người ra phía sau, vô thức đem thân mình ưỡn về phía người đàn ông này.

“Không thể làm gì? Lâm Tuyết Lạc… cô sát lại gần tôi như vậy, là muốn câu dẫn tôi phải không?” Ánh mắt của người đàn ông giống như một chiếc máy quét, quét qua từng nơi trêи cơ thể Tuyết Lạc.

“Phong Hàng Lãng, anh thật không biết xáu hổ!” Lúc này Tuyết Lạc ý thức được Phong Hàng Lãng căn bản không thể nói lời nào dễ nghe, nhanh chóng vòng hai tay trước ngực và cúi thấp đầu. Người đàn ông này sao lại xấu xa như vậy, có chỗ nào đẹp mà nhìn chằm chằm cô như thế!

“Cô gần như vậy, tôi không muốn nhìn cũng khó!” Phong Hàng Lãng thong thả buông ra một câu.

Từ trước đến nay, hắn rất thưởng thức thói quen trốn tránh của con cừu nhỏ này. Hơn nữa cô còn mang theo móng nhọn, thỉnh thoảng cào vào tim hắn, làm hắn ngứa ngáy khắp người.

Phong Hàng Lãng nghĩ nếu dùng người phụ nữ này xua đi thời gian cô quạnh này, cũng không quá tệ.

“…” Tuyết Lạc thật khâm phục người đàn ông này, bây giờ là lúc nào, hắn lại vẫn suy nghĩ chuyện khinh rẻ cô? Người đàn ông này không lo lắng sao! Chẳng lẽ hắn không nóng lòng muốn chạy thoát?

Tuyết Lạc che chắn thật kỹ trước người mình, không đời nào để Phong Hàng Lãng được voi đòi tiên. Cả người cô phát ra tia chống đối lại vẫn giữ được nét xinh đẹp.

“Cho tôi qua! Cô đang chắn chỗ tắt tivi!” Phong Hàng Lãng lên tiếng dò hỏi. “Hay cô không nỡ tắt bộ phim tình cảm này?”

“…” Thì ra người đàn ông này chỉ muốn tắt tivi? Tuyết Lạc lại lần nữa vô cùng xấu hổ, hận không có cái lỗ nào để chui xuống, cô lúng túng nhanh chóng nhường đường cho Phong Hàng Lãng.

Chẳng qua là hình ảnh kia quá khoa trương, một đôi nam nữ giống như lấy hết sinh mạng ra biểu diễn chuyện vui vẻ nguyên thủy giữa nam và nữ. Cô nhanh chóng nghiêng người sang bên cạnh, liếc nhìn một cái.

Không tìm thấy dây điện nói đến tivi ở đâu, đôi nam nữ trong tivi lại ra sức kêu gào. Bát đắc dĩ, Phong Hàng Lãng đành phải đem nguồn điện từ trong vách tường kéo ra một cách thô bạo, một tia lửa điện lóe lên, đèn điện trong phòng nhấp nháy sau đó tắt phụt, cả phòng tối đen. Thật sự là rất tối! Nếu đưa bàn tay ra cũng không thể nhìn thấy năm ngón.

Đột nhiên rơi vào bóng tối, Tuyết Lạc theo bản năng sợ hãi đi qua chỗ Phong Hàng Lãng.

“Cô lao vào vòng tay tôi, tôi rất thích!” Một bàn tay dọc theo eo Tuyết Lạc hướng lên trêи, không giống sờ soạng, cũng không quá nghiêm túc. Giống như một cử chỉ bình thường giữa vợ chồng.

“Phong Hàng Lãng, anh là kẻ tiểu nhân lợi dụng lúc người khác gặp khó khăn!” Tuyết Lạc tức giận lên án mạnh mẽ người đàn ông, dùng sức hát tay hắn, đẩy hắn ra.

Không nghĩ tới, Phong Hàng Lãng lại không có lợi dụng lúc này, cô nghe được tiếng bước chân hắn rời đi.

“Phong Hàng Lãng, anh đi đâu vậy?” Trong không gian đen nhánh, Tuyết Lạc lo lắng hỏi. Lúc này, cô rất sợ Phong Hàng Lãng bỏ lại cô một mình mà rời đi.

“Đi ngủ.” Trong bóng tối, Phong Hàng Lãng lười nhác đáp lại một câu. Sau đó bước tới căn phòng bên trong.

Không cần đoán, trong phòng kia hẳn là có một chiếc giường cỡ lớn xa hoa. Nếu là Nghiêm Bang muốn giúp đỡ anh trai Phong Lập Hân của hắn, đem hắn và Tuyết Lạc nhốt lại một chỗ, giường kia chắc chắn là đồ vật không thể thiếu được. Hơn nữa chất lượng hẳn là tốt.

Không gian đen đặc, Tuyết Lạc nghe thấy âm thanh người đàn Ề ông đi vào trong, sau đó là tiếng cởi giày lên giường nằm.

Sau đó, không còn âm thanh nào nữa!

Phong Hàng Lãng thật sự thản nhiên đi ngủ như vậy sao? Hắn không quan tâm chuyện cô và hắn còn đang bị nhốt ở chỗ này?

Người đàn ông này bình tĩnh vậy sao! Hoàn cảnh thế này vẫn còn ngủ được?

Đứng mấy giây trong bóng tối, nỗi sợ hãi âm thầm dâng lên, bốn phía đều đen đặc không nhìn được ngón tay của chính mình, vạn nhất có người nào chui vào, làm sao cô đối phó được? Tuyết Lạc nghĩ đến con chó ngao Tây Tạng có khuôn mặt như sư tử kia, sợ rằng chỉ cần nó há miệng một cái là cắn đứt cánh tay cô. Càng nghĩ, Tuyết Lạc càng sợ hãi.

Cô sờ soạng trong bóng tối theo bản năng, muốn đến gần Phong Hàng Lãng hơn một chút.

Vạn nhất có chuyện ngoài ý muốn, hắn còn có thể giúp cô. Dù thế nào đi nữa, cô cũng là chị dâu hắn, hắn cũng phải nễ mặt mũi anh trai Phong Lập Hân của hắn, không thể khoanh tay ngồi nhìn!

“Bịch” một tiếng, trong bóng tối, sự cảm nhận về phương hướng của Tuyết Lạc kém xa Phong Hàng Lãng. Cô không cần thận liền đụng vào cánh cửa gỗ trong phòng, liền cảm thấy tiếng “ong ong” trong đầu.

Nằm trêи giường, người đàn ông đã phát hiện ra mùi hương của phụ nữ ngày càng gần. Trong bóng tối, môi hắn khẽ nâng lên một nụ cười mỏng, hắn đã sớm đoán được người phụ nữ này không dám một mình ngồi trêи ghế salon phòng khách.

Đi thêm vài bước, đầu gối Tuyết Lạc đụng vào mép giường, trọng tâm không vững, cô nhào người xuống giường. Thật may mắn, cô đụng vào vật gì đó mềm mại, không làm cô bị đau.

“Ách…” Trong bóng tối, cô nghe được tiếng Phong Hàng Lãng hừ lên một tiếng bi thảm.

Cô đụng vào hắn? Tuyết Lạc theo bản năng muốn sờ soạng xem cô đụng vào chỗ nào của hắn, lại xấu hỗ nghĩ tới khuôn mặt mình vừa va chạm với người đàn ông này!

“Cái đó… tôi xin lỗi. Anh, anh có sao không?” Tuyết Lạc sợ hãi hỏi.

“Có!” Phong Hàng Lãng trầm giọng nói.

Người đàn ông này là đang giả vờ sao? Vừa rồi dập mặt lên người hắn, căn bản cũng không quá mạnh mà?

“Phong Hàng Lãng, anh đừng khuếch đại như thế! Không phải vẫn nguyên vẹn sao, chỗ nào cũng không hỏng.” Tuyết Lạc lúng túng phản bác.

“Cô không có, làm sao cô biết sẽ đau thế nào?” Giọng nói của người đàn ông rất không đàng hoàng.

Tuyết Lạc sợ nhất là khi nghe người đàn ông này khẳng định như vậy, người đàn ông này lúc nào cũng sẽ hung hăng khinh thường cô.

Đột nhiên, Phong Hàng Lãng thấp giọng hỏi: “Lâm Tuyết Lạc, cô có kêu lên không?”

“Kêu? Kêu cái gì?” Lâm Tuyết Lạc ngắn ra. “Là kêu người tới cứu sao?”

Trong bóng tối, đôi mày anh tuần của Phong Hàng Lãng nhíu lại, xem ra ở phương diện yêu đương nam nữ này, người phụ nữ ngu ngốc này thật sự là trang giấy trắng.

Mượn bóng tối che dấu, Phong Hàng Lãng nhanh chóng di chuyển, hắn bắt được cánh tay trái của Tuyết Lạc…

“AI” Tuyết Lạc hét lên một tiếng sợ hãi như con chim nhỏ gặp phải cành cong.