Chương 407:
Tuyệt Lạc cơ hồ là nghiên răng .
nghiên lợi nói ra câu này. Nhớ tới tôi qua bị người đàn ông này ném ra ngoài giỗng như giẻ lau giỗng như rác rưởi, trong lòng Tuyết Lạc liền lạnh thành hoang mạc.
Cô hiểu anh quan tâm anh của mình, nhưng anh tại sao lại đôi xử ngang ngược hung ác với cô như vậy?
Trong bụng còn có đứa nhỏ đang nhìn anh đó! Nêu đứa nhỏ biết nó bị cha nó coi như rác rưởi vứt ra khỏi cửa, nó sẽ đau khổ tới mức nào đây!
Phong Hàng Lãng nhìn chăm chăm cô thật sâu, vài giây sau từ giữa cánh môi mới lạnh nhạt nhẹ nói một câu: “Tôi đưa cô vệ trường!”
“Không cần! Dạo gần đây tôi không thiêu tiên gọi xe!” Tuyêt Lạc oán giận một tiêng.
“Cho tôi cơ hội thì cô sẽ chết sao?”
Người đàn ông gắn từng chữ, toàn bộ khuôn mặt anh tuân vặn vẹo đên mức có hơi làm người ta sợ hãi.
“Cho anh một cơ hội để vút tôi thêm lân nữa sao? Phong Hàng Lãng, mặc dù tôi chỉ là đô chơi, thì nó cũng có tôn nghiêm! Hai tỉ tiên lễ vật đó, Lâm Tuyết Lạc tôi sợ là đời này không bù được! Muôn trách thì trách anh của anh đi, tôn nhiêu tiên như vậy, lại mua vệ loại rác rưởi như tôi! Là anh ta nhìn lâm!”
Tuyêt Lạc không muôn giải oan cho bản thân, cô biệt mình là kết quả của giao dịch kinh tê giữa Hạ Chính Dương và Phong gia.
Sỡ dĩ trong lòng nhiều căm phẫn như vậy, có lẽ là vì trong bụng có đứa nhỏ! cô không muốn nhục nhã như vậy trước mặt đứa con của mình, chịu đựng nhẫn nhục như vậy, tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục.
“Còn gì bất mãn với tôi nữa, cứ việc nói ral Nói ra sẽ thoải mái hơn! Nhân dịp tôi bây giờ vân còn kiên nhân nghe”
Phong Hàng Lãng không kiềm chế được ngôn từ, lại có cảm giác mệt mỏi nói không nên lời.
Tuyêt Lạc đột nhiện không muôn nói gì nữa. Thâm muôn rời khỏi đây, rời khỏi người đàn ông này, bản thân mình ân nập thật tôt, một mình chữa lành tâm hôn bị thương của bản thân.
Nếu không muốn nói gì cả, vậy không nói gì hệt. Tuyết Lạc xoay người, không quay đầu lại mà đi.
Phía sau, tuyền đến lời nói ý tứ sâu xa của người đàn ông, trong lời nói mang chút buôn bã.
“Tác dụng của lực là tác động lẫn nhau! Khi tôn thương cô, tôi cũng sẽ đau!”
Thân thê Tuyết Lạc đột nhiên cứng đờ, vài giây sau tinh thần mới chậm rãi quay về: Bản thân người đàn ông này cũng sẽ đau sao? Đúng là chuyện cười giữa ban ngày!
Nói lại, Phong Hàng Lãng anh nếu biết bản thân sẽ đau, sao lại còn muôn làm đau người khác?
Đây không phải hành vi bi3n thái sao?
Tuyết Lạc không thể lý giải được cái gọi là “lực tác động lân nhau” của Phong Hàng Lãng!
Tuyết Lạc chỉ biết là, cô không thể cho phép người đàn ông này tồn thương cô lân nữa! Tôn thương trước kia cô có lẽ có thê chịu được, nhưng từ bây giò trở đi, không thê!
Bởi vì cô đã không còn là một người chịu rôi!
Cô không đành lòng đề đứa bé trong bụng cùng cô chịu thương tôn như vậy!
Hơn nữa người hành hạ còn là cha của đứa bé trong bụng!
Còn có chuyện gì, có thể so sánh với loại tàn nhân tồn thương chính cốt nhục của bản thân này?
Tuyết Lạc dứt khoát rời đi, cự tuyệt sự đưa đón của Phong Hàng Lãng.
Mà Phong Hàng Lãng lân này lại không mạnh mẽ ép buộc, mà như mong muôn của cô gái, đê cô một”
mình mang cái chân bị thương rời đi.