Chương 396:
Tuyệt Lạc thật sự có trăm miệng cũng không cãi được: cơn buôn nôn của mình, không phải do nhìn thây bộ dạng của Phong Lập Hân à chỉ là do phản ứng s1nh lý của mang thai mà thôi.
Có khổ mà không thể nói, có lẽ là miêu tả chính xác nhất thực tại lúc này của Lâm Tuyết Lạc.
“Tôi biết cô chỉ là vô ý”
Giọng nói của Phong Hàng Lãng nhàn nhạt, giỗng như đang dạy đứa trẻ nhỏ làm sai.
“Nhưng cô tại sao lại không cẩn thận một chút! Cô biết rõ tâm lý của anh tôi lúc này rất yếu đuôi, chịu không nồi bất kỳ đả kích hay ánh mắt chán ghét của người khác!”
tiliOIixiihiloi Ẻ Điều duy nhất Tuyết Lạc có thể nói, chỉ có một câu xin lôi.
Phong Hàng Lãng không tiệp tục trách măng Tuyết Lạc nữa mà năm.
lây cô tay Tuyêt Lạc, bước đi bình ôn kéo cô xuông lâu.
“Phong Hàng Lãng, tôi muốn xin lỗi anh trai anhÏ” Tuyết Lạc run rây khân cầu.
“Anh tôi không cần lời xin lỗi của cô!”
m thanh của Phong Hàng Lãng không hê cao, cũng không phải gào lên, chỉ là một âm thanh lạnh lẽo đến tận cốt tỦy.
“Hàng Lãng, tôi thật sự không có ý, ti tôi bị bệnh, bị cảm lạnh.”
Tuyệt Lạc rất khó chịu. Cô không thể nói ra chuyện mình nghén do có đứa nhỏ, nhưng cô cũng muốn tận lực giải thích gì đó.
“Không phải đã bảo cô ở lại trường học rồi sao? Quay lại làm gì? Mạng của anh tôi không thể chịu thêm bắt kỳ kích động với tồn thương nào nữa!
Dù cho kích động và thương tôn đó là do vô ý, tôi cũng không thê tha thứ!”
“Hiểu chưa hả? Lâm Tuyết Lạc?”
Thanh âm của Phong Hàng Lãng rất lạnh, rât lạnh, lạnh đên mức có thê đóng thêm một tâng băng.
“Thật sự xin lỗi.”
Tuyết Lạc đã không còn biết bản thân có thê nói gì nữa chỉ như một cái máy lặp lại câu này.
“Tôi đưa cô ra ngoài!”
Thanh âm của Phong Hàng Lãng vẫn trâm thập như cũ, trầm đên mức không còn một tia độ âm.
Tuyết Lạc cứ như vật bị anh nắm cổ tay kéo một đường đến phòng khách, mặt không biên sắc mở thật mạnh hai cánh cửa lớn, đây Tuyết Lạc xuống bậc thang dưới màn mưa.
Rằm một tiếng, cửa lớn Phong gia bị đóng chặt lại.
Tuyết Lạc té ngã ở bậc thang dưới màn mưa, ngâng đâu, lăng lặng nhìn cánh cửa bị người đàn ông mạnh mẽ đóng lại.
Lúc này, Tuyệt Lạc không quan tâm gì đên đau đớn trên người mình, cũng không đê ý đên nước mưa đây trời, và gió lớn lạnh thâu xương.
Thứ còn lại, chỉ là ánh mắt ác độc mà người đàn ông vừa đây cô ra khỏi nhà. Chán ghét, giỗng như vứt bỏ một thứ rác rưởi đáng căm hận.
Một tia chớp rạch ngang bầu trời, một tiêng sâm sét đánh thức tỉnh mọi vạn vạn trên mặt đât.
Mưa rơi tầm tã, như từng thanh kiếm bạc rơi xuông, không chút lưu tình nên xuống tât cả mọi thứ của thế _ gian, mưa rơi liên tiếp thành một tắm lưới, kín đất trời.
Nước mưa trên đỉnh đầu Tuyết Lạc, rơi xuông uôn lượn thành một đường, lần vào hàng nước mắt.