Triền Miên Nhập Cốt Tổng Tài Yêu Say Đắm

Chương 392




Chương 392:

Theo những lời bác sĩ Kim nói, là do tình cảm bị thương trở nên sinh động, rât đê ý đên ánh mắt và cách nhìn của người khác với anh.

Cũng may trên điểm này Phong Hàng Lãng làm rất tốt. Bởi vì anh thật sự Kh ghét bỏ chê bai Phong Lập ân.

Nhưng trên bàn ăn, một người là người phụ nữ mình yêu, một người là em dâu, Phong Lập Hân ít nhiều cũng có chút không tự tại.

Phong Hàng Lãng muôn cùng Phong Lập Hân đên phòng trị liệu dùng bữa, nhưng lại lo đề hai người phụ nữ kia.

lại, yêu tinh Lam Du Du kia không biêt sẽ lại âm ï làm ra chuyện gì.

Xét thây Phong Lập Hân cũng không muôn rời đi, Phong Hàng Lãng đê xuât đề anh ở lại cùng nhau ăn bữa cơm hãy đi lên lâu.

Phong Lập Hân sợ răng bộ dạng của mình sẽ ảnh hưởng đến khẩu vị của hai người phụ nữ, nhưng không ngờ là do anh lo nghĩ nhiêu rôi.

Tuyết Lạc khẩu vị tốt bát ngờ, ánh mắt của mọi người đều dôn vào trên người Tuyết Lạc đang ăn như hồ đói.

Sau khi gặm xong ba cái cánh gà, Tuyệt Lạc lại nhìn trúng móng bò pha lê đây mỡ.

Đầu tiên, là do Tuyết Lạc muốn ăn. ï Thứ hai là vì móng bò có anbumin rất tỐt với đứa nhỏ trong bụng.

Tuyết Lạc nghĩ muốn sinh một đứa con gái làm tri kỉ cùng mẹ, nhưng cũng muôn sinh một đứa con trai khỏe mạnh để nương tựa.

Ham muốn ăn uống căn bản không ngừng lại được, Tuyết Lạc liền mặt dày từ trong bát canh gặp một nửa miêng móng bò vào bát.

Cắn một miếng, thật đúng là mĩ vị, dường như bản thân đã ăn nhạt nhẽo cả một thê kỉ vậy. Không tự chủ được căn liên tiệp thêm vài miệng nữa, càng ăn càng cảm thây móng bò hôm nay thật quá ngon.

Đột nhiên, Tuyết Lạc cảm thây bôn phía yên tĩnh lạ thường, như là chỉ nghe thây tiêng căn móng bò của một mình cô.

Tuyết Lạc phát hiện ra liền ngắng đâu, ngại ngùng phát hiện mọi người đêu đang chăm chú nhìn cô.

Tuyết Lạc rất thẹn thùng, nhưng cô cũng không thê nói do mình mang thai, miệng rất tham ăn.

Bản thân đã quyết định sẽ ly hôn với Phong Lập Hân, còn ở Phong gia lừa ăn lừa uông, Tuyết Lạc thật cảm thầy băn khoăn.

Nhưng vừa nghĩ: Mình có không tuân đạo dâu thế nào , có mặt dày vô sỉ thê nào, thì đứa nhỏ trong bụng cũng là con cái nhà họ Phong bọn họ.

Có thể sẽ đối đãi tốt, hoặc có lẽ sẽ Vĩnh viên không được thây ánh mặt: trời, nhưng cuôi cùng cũng vân là côt nhục của Phong Hàng Lãng. Ấn chút đô ăn Phong gia bọn họ chắc cũng không đên mức bị ghét bỏ.

“Mọi người……….. Mọi người cũng ăn GÌ.”

Tuyết Lạc nhỏ giọng khô khan nói một câu, ngại quá. Cô cúi đầu bất đâu gặp cơm tráng trong bát, không ăn thêm đô ăn nữa.

“Lâm Tuyết Lạc, tối rồi, cô ăn nhiều đô dâu mỡ như thê không sợ béo bụng à?”

Lam Du Du nhìn Lâm Tuyết Lạc cắn miêng lớn móng bò đây dâu, cả người đều nhìn đến ngây ngốc. Sức ăn lớn không nói, còn cả miệng dính dâu, giông như là dân Châu Phi bị bỏ đói mây hôm vậy.

Tuyết Lạc thật sự khó giải thích, nhưng không trả lời Lam Du Du, lại càng thây ngại ngùng “Tôi, tôi đang muốn tăng cân! Tốt nghiệp đại học phải thi thể dục, tôi muôn được điềm A.”