Triền Miên Nhập Cốt Tổng Tài Yêu Say Đắm

Chương 353




Chương 353:

Đôi môi mỏng của Phong Hàng Lãng mím chặt, anh khế thở dài rồi nói tiệp: “Bằng không thì sau khi cô cùng tôi làm xong chuyện kia, không kịp thì tìm thuôc tránh thai uống!”

Bà Tuyết Lạc im lăng, bản thân có thể trả Jời người đàn ông này cái gì đây! Bắt kỳ câu trả lời nào cũng đêu là vẽ răn thêm chân y hệt vẽ vời cho thêm chuyện.

Đột nhiên, Phong Hàng Lãng đứng thẳng người, lông mày cau lại làm cho người khác sợ hãi, anh ân tay vào bụng, dường như đang chịu đựng một cơn đau mạnh.

“Phong, Phong Hàng Lãng, anh làm vậy?” Tuyết Lạc cả kinh, gấp rút ỏi “Nhanh, mau ra xe lấy cho tôi loại thuốc đó! Là thuốc lần trước mà cô mua ây.” Hơi thở của Phong Hàng Lãng có chút gâp gáp, trên khuôn mặt tuân tú dường như có một tâng mô hôi lạnh mỏng.

Thuốc mua lần trước? Đạt Hỉ? Dạ dày người đàn ông này lại đau nữa.

Tuyệt Lạc nhanh chóng lây chìa khóa xe từ người đàn ông, bước qua băng ghế thô sơ, vội vàng chạy đến chiếc xe thê thao màu xanh lá cây phía sau lưng, mang đến cho người đàn ông viên Đạt Hỉ hyđrua cacbonal, nó là một loại thuốc có thể trực tiếp ngậm để giảm đau dạ dày tạm thời.

Tuyết Lạc mở hộp thuốc mới phát hiện, hai vỉ đại bản, vậy mà đã bị người đàn ông kia uông gân hết rồi.

Xem ra dạ dày người đán ông kia bị đau phát tác ngày cảng nhiều rồi. Tại sao không đi khám? Không nên ráng chịu như vậy, trải qua nó như thê nào vậy?

Tuyết Lạc đau lòng vô cùng, cô lấy một viên thuốc từ vỉ ra, nhanh chóng đưa nó vào miệng người đàn ông.

Phong Hàng Lãng nhai hết thuốc mà người con gái ây đưa cho, anh nín thở một lúc mới có thể xoa dịu cơn đau xuyên thấu này.

Tuyết Lạc đột nhiên lớn tiếng khiển trách Phong Hàng Lãng: “Anh còn không thèm đên bệnh viện, nhưng Phong gia rõ ràng có bác sĩ Kim ở đó mà! Anh còn lười không cả mở miệng nói chuyện với anh ta sao?”

Đôi mặt với tiêng máng giận dữ đột ngột của người con gái kia, Phong Hàng Lãng ban đầu giật mình, nhưng sau đó từ từ bật cười.

“Như thế nào? Thầy thương tôi hả?”

Lời nói vẫn quyên rũ, chỉ là thêm chút khàn giọng sau khi chịu đựng cơn đau.

Tuyệt Lạc nghẹn ngào, căn môi và ngừng quan tâm đên phản ứng không đứng đản của người đàn ông kia, quan tâm thì trái với quy tặc, bản thân còn chưa chịu khổ đủ hay saol “Yên tâm đi, không chết được đâu!”

Phong Hàng Lãng đưa tay ra, đột nhiên năm lây đôi tay nhỏ bé của Tuyết Lạc trước mặt: “Tôi sẽ không đề mình chết trước khi sắp xếp ổn định chuyện của anh trai tôi!”

Ngay sau khi người đàn ông nói điều này, nước mắt Tuyết Lạc không nhịn được mà rơi xuông, cô cảm thấy ‹ đau lòng đến mưc không muốn nói bất cứ điêu gì.

“Phong Hàng Lãng, cả đời này anh chỉ định sông vì anh trai như vậy thôi sao?” Tuyết Lạc giâu nồi đau trong lòng.

“Thù của anh tôi, tôi không thể không báo! Cô biết cảm giác đau đớn nhiều như thế nào khi một người sống sờ sờ bị thiêu sông không! Từ nhỏ, anh ây đã thay tôi HT đựng mắng chửi và đánh đập rất nhiều, chỉ cần tôi thích, chỉ cân anh ây có, anh ây đều đưa cho, tôi. Thậm chí mạng của anh ấy, anh ấy cũng đưa cho tôi…” Phong Hàng Lãng dừng lại câu nói kế tiệp, nhắm mắt lại để xoa dịu sóng gió trong lòng.

Lúc này hai mắt Tuyết Lạc đã đẫm lệ, cô muôn hỏi: “Đã như vậy, tại sao anh lại muôn khinh bạc người chị dâu và cướp đi danh nghĩa của anh trai mình? Cái này là bất nhân, không có tận tâm.

Có thể chứng kiến người đàn ông cố nén đau thương, Tuyết Lạc như thế nào cũng không hỏi. | “Anh có thể chăm sóc thân thể thật tốt thì mới có thể báo thù cho anh trai mình tốt hơn phải không? Nếu như anh gặp tai nạn, sự hy sinh và cống hiền của anh chẳng phải là vô nghĩa và:vô ích sao?”

Tóm lại nói ra được, lại trở thành lời quan tâm và an ủi.