Triền Miên Nhập Cốt Tổng Tài Yêu Say Đắm

Chương 172




Chương 172:

Bỏi vì thế giới của cô ta từ lâu đã trở thành nên lạnh lẽo cô quạnh vì sự ngược đãi và sỉ nhục của đàn ông này.

Lam Du Du không mong người đàn ông này biết ơn những gì cô ta đã làm, mà cô ta chỉ mong anh được sông yên bình cả đời. Chỉ nhìn anh sông yên bình già đi theo năm tháng, là một sự hưởng thụ khác!

Tất nhiên, suy nghĩ này đã biến mắt sau khi Lam Du Du nhìn thấy Lâm Tuyết Lạc. Chỉ một người phụ nữ mới | có thê khơi dậy dục vọng chiêm hữu mạnh mẽ của người phụ nữ khác.

Trong mắt Lam Du Du, bắt kỳ người phụ nữ nào có suy nghĩ đến Phong Hàng Lãng, thì họ đều đáng chêt!

Diệp Thời Niên hơi lúng túng, tự hỏi liệu mình có nên cắt ngang cuộc đối đầu cứng nhắc và châm chọc giữa hai kẻ nằm và ngồi này không.

“Anh Lãng, bữa sáng anh muôn ăn gì?” Cuôi cùng, Diệp Thời Niên chọn cách sử dụng một chủ đề đơn giản và sáo rỗng, làm gián đoạn cuộc đối đầu gay gắt giữa Phong Hàng Lãng và Lam Du Du.

“Ông đây muốn ăn thịt cậu!” Phong Hàng Lãng khó chịu rít lên một tiêng.

“Anh Lãng, I nếu như anh muốn ăn thịt em? Vậy đề… em đi tắm rửa sạch sẽ đã?”

Một câu nói đùa nhạt nhẽo. Không hề vui vẻ chút nào. Diệp Thời Niên chỉ muốn chuyển hướng sự chú ý của Phong Hàng Lãng, để Lam Du Du có thê thoát thân an toàn.

“Vậy cậu mau lăn ra ngoài tắm rửa sạch sẽ đi! Nhớ thuận tiện cắt luôn cái lưỡi nhiều chuyện của cậu!”

Phong Hàng Lãng tức giận nói.

“…” Diệp Thời Niên che miệng chạy trồn.

Mà Lam Du Du cũng tự mình đứng dậy khỏi mặt đất, giông nhự một con rồi quay lại giường bệnh năm xuông.

“Anh mua băng vệ sinh cho em?”

Cảm nhận được thứ gì đó mệm mại, Lam Du Du đột nhiên quay đầu hỏi.

Khuôn mặt nhỏ nhắn vô hồn lúc nãy giờ phút này lại nở nụ cười rạng rỡ như ánh bình minh. Đem ra So sánh, thì Lam Du Du sẵn lòng tin tưởng, quần áo trên người, và băng vệ sinh trong quần nhỏ, có lẽ đều là do Phong Hàng Lấng làm giúp cô ta.

Hạ Nếu như thực sự là Phong Hàng Lãng làm những điều đó cho mình, Lam Du Du liền cảm thấy mình có thể vui vẻ cả một năm trời.

Phong Hàng Lãng không trả lời câu hỏi của người phụ nữ, cũng như không muôn trả lời. Không cân phải trả lời.

Nhìn khuôn mặt trong sáng và ngây thơ với nụ cười như thiên thân của Lam Du Du, một ý nghĩ chọt lóe lên trong đầu Phong Hàng Lãng.

Khi Diệp Thời Niên mua bữa sáng trở vê phòng bệnh, Phong Hàng Lãng đang nghiêng người sang bên ngoài cửa phòng, dường như đang đợi anh Ấy.

“Anh Lãng, chúng ta cùng vào trong ăn sáng thôi. Đồ hâp ở Thục Phương Trai ngon hơn nhiêu so với đại lão gia đ đây nhiêu!” Diệp Thời Niên trêu chọc.

Phong Hàng Lãng túm lấy cổ áo của Diệp Thời Niên, kéo anh ấy lại, không cho anh ây đi vào trong.

“Diệp Thời Niên, tôi nghĩ mình không thể đợi thêm được nữal Tôi quyệt định dùng Lam Du Du làm môi nhử đề dụ dỗ anh trai tôi đến Bệnh viện Đa khoa Massachusetts trước.”

Mỗi lần kế hoãn binh của Phong Lập Hân đều giống như một quả bom hẹn giò, khiến Phong Hàng Lãng khốn khổ trong đó, ngoài lo lắng và sốt ruột ra thì không thể làm được gì khác.

Phong Lập Hân không muôn ra khỏi phòng y tê, Phong Hàng Lãng cũng không phải là không nghĩ ra đủ loại chiêu trò dụ dỗ và đe dọa. Đối mặt với cuộc sông mạo hiểm và duy nhất này, cuỗi cùng Phong. Hàng Lãng vẫn chọn cách duy trì sự ồn định.