Tiết Thành Võ không ở mấy ngày, Bùi Lạc và Tiết Thành Văn như đời này chưa làm tình không biết ngày đêm giao hợp triền miên, từ trên giường làm xuống mặt đất, phòng bếp đến thư phòng, phòng khách đến ban công, Bùi Lạc cả ngày ân ân a a đến giọng nói đều ách, bất quá thật ra y thực hưởng thụ bí mật tình yêu cấm kỵ này, luôn phối hợp các loại thủ pháp tán tỉnh của đối phương.
Sau cuối tuần là kết thúc kỳ nghỉ, Bùi Lạc cần đi làm, để tự Tiết Thành Văn đi cảnh đẹp thành thị chơi.
Tiết Thành Văn nơi nào muốn đi xem cái gì cảnh đẹp a, du lịch chính là ngụy trang, hắn muốn chơi nhất chính là mỹ nhân tẩu tử. Vì thế, người này liền lén lút đi "Dạo cảnh đẹp".
Cộc cộc —— tiếng gõ cửa ngắn ngủi bên ngoài truyền đến giọng cấp dưới, "Bùi tổng giám, có người tìm ngài."
"Vào đi." Hiện tại là thời gian gần nghỉ trưa, ai ngay lúc này tới tìm y?
Vào cửa chính là một vị nữ thư ký mặc chỉnh trang, nàng gật đầu với Bùi Lạc xong đóng cửa ra ngoài, lúc rời đi đồng thời cùng vị nam nhân phía sau hữu hảo gật đầu.
Người tới còn có thể là ai.
"Cậu sao lại tới?" Bùi Lạc liếc hắn một cái liền cảm thấy eo đau, đẩy đẩy mắt kính cúi đầu xử lý văn kiện.
"Quá nhàm chán, tới xem em." Tiết Thành Văn chưa thấy Bùi Lạc mang mắt kính, lập tức động tâm tư, bàn tay khoá cửa phía sau liền hướng y đi đến.
Bùi Lạc đương nhiên nghe tiếng, bất đắc dĩ; "Đừng nháo, chờ tôi xử lý xong mang cậu đi ăn cơm."
Tiết Thành Văn không lên tiếng, chỉ cúi xuống liếm lỗ tai y, Bùi Lạc mẫn cảm "Ân" đỏ mặt. Tiết Thành Văn lại dán lỗ tai nhẹ giọng nói: "Đứng lên", thanh âm từ tính truyền tiến lỗ tai Bùi Lạc dẫn tới y một trận tê dại, không tự giác đứng lên.
Tiết Thành Văn xoay ghế ngồi lên, sau đó lại kéo Bùi Lạc ngồi xuống trên đùi mình.
"Cậu nhanh đi."
Này làm sao có thể tĩnh tâm làm nhanh?
Tiết Thành Văn khiêu khích thân thể mẫn cảm Bùi Lạc một chút, cởi bỏ áo sơ mi y, liếm hôn cổ, vuốt ve đầu v*, chốc lát sau làm cho Bùi Lạc ý loạn tình mê ân a thẳng kêu.
"Đừng...... Đừng lộng, a......" Bùi Lạc ghé vào trên bàn bị chơi, văn kiện trong tay gì cầm cũng không được.
Tiết Thành Văn hài lòng, để ngồi vào trên bàn. Bùi Lạc xê dịch văn kiện qua bên cạnh nghe lời ngồi lên, quần đã bị Tiết Thành Văn cởi rớt, hạ thân trần như nhộng.
Cánh tay sau căng, một chân vô lực rủ xuống, một chân cong bị Tiết Thành Văn kéo hướng về phía trước, giữa hai chân cũng bị đầu lưỡi và tay của hắn làm cho ướt át.
Tiền diễn làm không sai biệt lắm, Bùi Lạc chủ động vươn một bàn tay mở ra hậu huyệt cầu Tiết Thành Văn tiến vào.
Tiết Thành Văn nhìn người trước mắt chỉ mặc một kiện sơ mi trắng, đôi mắt dưới kính đầy tình triều, cũng nhịn không được, liền đem dương v*t thô to hướng cúc huyệt phấn nộn đâm vào.
"A! Thật lớn a lão công......" Bùi Lạc vong tình kêu lên vui thích, đối với hiệu quả cách âm ở công ty rất có tin tưởng.
Tiết Thành Văn quen đường bắt đầu đâm vào rút ra, đã nhiều ngày giao hợp sớm đã làm hai người sinh ra ăn ý, chốc lát sau đỉnh Bùi Lạc đến nước mắt lưng tròng.
"Ân a a lại bị cắm bắn!!" Bùi Lạc thét chói tai bắn ra cỗ tinh dịch đầu tiên hôm nay, thậm chí một ít dính trên mắt.
Tiết Thành Văn còn trong người trước ra sức thao làm, mỗi một chút đều cắm thật sâu, hai người đều rơi vào khoái cảm vô biên.
Tiết Thành Văn rốt cuộc bắn một lần, tính ái khó được trở nên nhu tình, đỉnh lộng đều ôn nhu, Bùi Lạc một tay chống bàn một tay nhẹ nhàng vuốt ve đầu v*, trong miệng tràn ra rên rỉ nhỏ vụn.
Tiết Thành Văn nhìn người trước mắt, thành thục lại phong tao, hoàn toàn sa vào trong hoan ái, không nhịn được đi gặm cắn bờ môi y.
Bùi Lạc buông ra cái tay trước ngực đi ôm cổ Tiết Thành Văn, môi lưỡi dây dưa gian phát ra âm thanh ái muội, hạ thân như cũ giao hợp đâm chọc, nhưng hai người đều càng trầm mê hôn môi trên mặt.
Đột nhiên, một tiếng chuông đánh vỡ trận ái muội này. Bùi Lạc bất đắc dĩ cùng Tiết Thành Văn tách ra, tay kia vẫn câu lấy cổ hắn. Không kiên nhẫn lấy di động, vốn tính trực tiếp tắt máy, nhưng khi y nhìn mấy chữ "Tiết Thành Võ" lại dừng một chút. Y dừng lại nhìn người đỉnh lộng trước mắt Tiết Thành Văn, không biết nổi lên tâm tư gì ấn nghe.
"Uy." Bùi Lạc đè nén thở dốc nói chuyện.
"Bùi Lạc, là tôi." Giọng Tiết Thành Võ khàn khàn từ ống nghe truyền đến, Tiết Thành Văn lúc này trên xương quai xanh Bùi Lạc, đương nhiên cũng nghe âm thanh đối phương, vừa nghe liền có tinh thần, đột nhiên gián đoạn thao lộng.
"Ân......" Bùi Lạc nhìn chằm chằm Tiết Thành Văn, ánh mắt ý bảo động tĩnh hắn nhỏ chút.
Tiết Thành Văn đâu chịu nghe lời, tiếp tục đỉnh hông, có một chút không một chút làm tao điểm kia. Bùi Lạc cắn môi không phát ra âm thanh.
Bùi Lạc có dự cảm kỳ lạ, Tiết Thành Võ đã lâu không vì hỏi han ân cần mà gọi điện thoại y, hiện tại khẳng định là muốn nói chút chuyện. Bùi Lạc tựa hồ đoán được, liền tự giễu y ở thời điểm này tiếp điện thoại.
"Ta muốn cùng em nói chút chuyện."
"Tôi cũng có chuyện cùng anh nói." Bùi Lạc nói rồi bắt lấy tay Tiết Thành Văn, cánh tay rắn chắc có chút lông rậm rạp.
"Tôi cảm thấy chúng ta......"
"Chúng ta chia tay đi."
Bùi Lạc không muốn nghe hắn nói tiếp, không đợi hắn nói xong một câu liền đoạt trước. Người trước mặt y vì những lời này mà ngây ngẩn cả người.
Bùi Lạc có ý gì đây? Một đầu khác điện thoại trầm mặc.
Bùi Lạc cũng không muốn cùng hắn nói nhiều, trực tiếp treo điện thoại.
"Cậu làm sao bất động?" Bùi Lạc nhìn bộ dáng người này ngây ngốc, nhịn không được trêu đùa.
Tiết Thành Văn nhìn đôi mắt y, cũng không lên tiếng, tiếp tục trận tình sự này.
Chờ sau khi kết thúc, Bùi Lạc lười biếng nằm trong lồng ngực Tiết Thành Văn, mắt kính đã bị lấy xuống.
"Em vừa rồi......"
"Tôi cùng hắn chia tay a."
"Chúng ta đây......"
"Ân......"
"!!"
"Vẫn là pháo hữu(bạn tình~) a."
"!!!"
- -------------------------------
Vậy là end rồi nha~ dù không trực tiếp thừa nhận quan hệ người yêu nhưng có thể biết sau đó mà, hí hí! Nhân ngày nghỉ Tết cuối cùng làm một bộ H ngắn hi~~