Triền Định Tướng Quân Phu

Chương 9




Edit: lana_chan

Beta: Belle

Cửa biên quan góc thành mở ra, cho nên nếu ở trên đường cái nhìn đến hình ảnh nữ truy nam, cũng không phải kinh ngạc.

Ngồi ở một gian trà liêu đơn sơ ven đường chính là Minh Dương Liễu, đang cầm một ly trà thô, nhìn thấy một hán tử tục tằng đang bị một nữ tử nhỏ xinh truy đến nỗi bối rối trốn.

Tề bá như trước mặt không chút thay đổi ngồi bên cạnh.

“Cáp, ta nghĩ đến một cái tên rượu, thập phần thú vị nha.”

“Cái gì?” Bình thường có thể bị tiểu thư xưng chi “Thú vị”, sẽ khiến kẻ khác há hốc mồm. Hắn chuẩn bị tâm lý thật tốt rồi chăm chú lắng nghe.

“Bỏ trốn mất dạng”, mùi thơm ngát ngon miệng, hương khí phác mũi, khiến tinh thần thoải mái, uống một lần nhớ mãi không quên. “

Tề bá nhịn không được trừng mắt nhìn chủ tử đang cười một cái, nàng đại khái lại muốn ra oai trên đường đi, nhìn nàng cười vẻ mặt gian vô cùng.

“Tề bá, chúng ta trở về đi.”

“Ân?”

“Ta nghĩ đến như thế nào đem ‘bỏ trốn mất dạng’ điều phối ra , đi.” Nàng hưng phấn nhảy dựng lên, nhanh ra khỏi trà điếm.

Tề bá ở phía sau trả tiền trà, lúc này mới đuổi theo nàng.

Tiểu thư này nghĩ đến liền làm, tính tình nôn nóng thực làm cho người ta không nói được lời nào.

Minh Dương Liễu trở lại phủ tướng quân rồi một đầu vùi vào trong hầm rượu.

Từ doanh trại trở về Ân Võ Kiệt vừa nghe thê tử ở trong hầm rượu đã muốn hơn nửa ngày, sắc mặt nhất thời có chút không tốt lắm.

Ngày hôm trước, nhất thời hưng trí không tồi, cùng nàng uống hết mấy chén, kết quả uống đến sáu phần men say nàng cư nhiên trước mặt mọi người đùa giỡn hắn, làm cho thủ hạ liên can sợ tới mức rớt cằm.

Hắn đi vào hầm rượu, phát hiện vừa mới đến gần đã ngửi thấy một cỗ mùi thơm ngát, làm cho người ta tâm lý rục rịch.

Mà thê tử của hắn một thân áo mỏng, đứng ở giữa mấy vạc rượu trung, trong tay đang cầm một vò rượu nhỏ, mũi gian ghé vào miệng vò ngửi, vẻ mặt thỏa mãn.

“Bỏ trốn mất dạng, tên thật tốt.”

“Liễu nhi, đang làm cái gì?”

Hắn gọi làm cho nàng kinh hỉ quay đầu lại, đang cầm vò rượu nhỏ chạy qua nói, “Nha, nếm thử chút xem, ta mới điều phối ‘bỏ trốn mất dạng’”

“Bỏ trốn mất dạng?” Tên này thật là quái.

“Hương vị tốt lắm nga.”

Hắn cười tiếp nhận, lướt qua một ngụm, kinh hỉ trừng lớn mắt, quả nhiên hương vị thực đặc biệt, làm cho người ta muốn uống mãi, muốn ngừng mà không được.

Hắn nghĩ muốn uống thêm chút nữa, đã bị nàng nhanh tay nhanh chân đoạt trở về, giống như bảo bối ôm vào trong lòng ngực, quay đầu phân phó, “Tề bá, chúng ta tìm cái vạc rượu lớn đi.”

Vì thế, hắn Đại tướng quân chỉ có thể đứng tội nghiệp nhìn thê tử đem rượu ngon ngay trước mắt đi, chỉ chừa hắn ở tại chỗ này còn thoảng mùi hương rượu.

“Bỏ trốn mất dạng” bốn chữ lấy đơn giản cùng đường cong hùng hậu viết ở một khối mộc bài thượng, tiếp theo mang đến phường Thượng.

Nhìn đến rượu danh này, nói thật, thật là có một loại xúc động muốn bỏ trốn mất dạng.

Nhưng rượu phường mở cửa sau nửa canh giờ, trong điếm mười vò ‘Bỏ trốn mất dạng’ liền bị tranh mua không còn. Ngày hôm sau, ngay cửa rượu phường dựng thẳng một cái bài tử: ‘Bỏ trốn mất dạng’ mỗi ngày chỉ bán ba mươi cân”.

“Vì cái gì phải làm như vậy?” Ân Võ Kiệt nhịn không được hỏi.

Minh Dương Liễu một bên vội vàng rót rượu mới điều phối vào vò, một bên lơ đãng trả lời “Rượu này tác dụng quá lớn, ta sợ khách uống nhiều đối thân thể không tốt, ta sẽ lại pha chế một loại rượu khác, sử dụng hai cái này có thể bù trừ cho nhau, rất hoàn hảo nha”.

“Trên tay ngươi là cái gì?”

“Rượu Tào.”

“Ngươi không phải nói muốn pha chế rượu?”

“Rượu này ta tính lấy ra làm quà thọ lễ cho cha.”

“Đây là rượu gì?”

“Nó kêu “Phúc Thọ Lâu Dài”, dịu mát ngon miệng, mùi rượu nhẹ, thích hợp dưỡng sinh.”

“Với rượu, ngươi thật sự có rất cao hứng.” Nàng liên tục pha chế không ngừng nghỉ hại hắn hoa cả mắt.

Trên tay động tác dừng một chút, nàng nghiêng đầu suy nghĩ, lẩm bẩm “Kỳ thật ủ một vò “Tình so với kim kiên” cũng không sai.

Ân Võ Kiệt vừa mới lộ sắc mặt vui mừng, đã bị câu nói kế tiếp đả kích lớn.

“Kim Lan công chúa nhất định sẽ thích.”

“Ngươi tính tặng một vò ‘Tình so với kim kiên’ cho Kim Lan công chúa?” Thanh âm nhịn không được có điểm bất mãn.

“Ân, còn đang suy nghĩ.” Nàng mang điểm buồn rầu nghiêng đầu “Lần trước chuyện nhiều ít có điểm xin lỗi nàng, ‘Tình so với kim kiên’ vừa lúc có thể hướng nàng biểu đạt một chút.”

Tình so với kim kiên, có thể dùng như thế để giải thích hữu tình sao?

Không biết Kim Lan công chúa biết được sẽ có biểu tình như thế nào?

“Liễu nhi, chẳng lẽ ngươi không biết là tên này cũng không thích hợp lấy để tỏ vẻ các ngươi tình cảm thâm hậu sao?”

Nghe trượng phu nói như vậy, Minh Dương Liễu còn thật sự nghiêng đầu tự hỏi một chút, sau đó mở to cặp mắt quyến rũ sáng ngời, vẻ mặt vô tội nói “Chính là, ta còn cho rằng Tình so với kim kiên tên này rất không sai a.”

“Chính là, từ ‘Tình so với kim kiên’ này hẳn là chỉ dùng để hình dung nam nữ có cảm tình với nhau.” Mắt thấy cô gia chịu đả kích không nhỏ, vẻ mặt suy sụp buồn bực, Tề bá nhịn không được mở miệng ủng hộ.

“So với vàng còn chắc chắn cảm tình hơn, đồng tình trong lúc đó cũng giống nhau tồn tại.” Minh Dương Liễu biểu tình thật sự nói.

Tề bá sờ sờ cái mũi, tự động tiêu âm. Bình thường khi tiểu thư nhận định một sự kiện gì thời điểm ấy liền tỏ vẻ không có xoay quanh đường sống.

Mấy tháng sau, một chiếc xe ngựa chở rượu ngon, lảo đảo ra biên thành, hướng thủ đô Khánh Quốc mà đi.

Vốn nên là một sự kiện vui vẻ, sau đó, sự tình lại chuyển biến đột ngột.

Kim Lan công chúa uống ‘Tình so với kim kiên’ xong liền trúng độc !

Việc này không phải là nhỏ, khi Ân Võ Kiệt nghe được tin tức này, lo lắng nên như thế nào phản bác.

Nhưng Minh Dương Liễu lại là băng tuyết thông minh, nàng phát hiện bộ dáng trượng phu muốn nói lại thôi, lập tức phát hiện có việc.

“Chuyện gì, nói đi.” Nàng chủ động mở miệng.

Hắn nhìn nàng thật sâu một cái, ” Rượu của ngươi, Kim Lan công chúa nhận được .”

“Rượu có vấn đề sao?” Nàng lập tức liên tưởng.

“Đúng vậy, Kim Lan công chúa trúng độc .”

“Quả nhiên là vấn đề lớn.” Nàng bất đắc dĩ cười khổ. Như thế nào lại cùng chính trị quan hệ chứ? Chẳng lẽ Tướng quân này tránh không được số mệnh.

“Không chỉ có như thế, đồng thời trúng độc còn có mấy hoàng tử.”

“Ta cảm thấy được mũ quan của chính mình quá lớn.”

“Mang vào thoải mái sao?”

“Thật cao hứng ngươi còn có tâm tình cùng ta vui đùa.”

“Tìm niềm vui trong nỗi khổ.” Hắn cũng cười khổ một cái, ánh mắt khó nén lo lắng.

“Ngươi ngẩng đầu nhìn trời.”

“Ân?” Hắn khó hiểu.

“Trời còn không có sập.”

“. . . . . .” Là hắn xem thường nhận lực của thê tử hắn.

Minh Dương Liễu có phần ngoại lệ “Huống chi cho dù sập, cũng là đổ trúng người cao lớn trước”

Ân Võ Kiệt khêu mi.

“Rõ ràng ngươi so với ta cao hơn.” Nàng công bố đáp án.

“Câu nói kia trả lại cho ngươi”, hắn nhịn không được nở nụ cười, “Thật cao hứng ngươi còn có tâm tình cùng ta vui đùa.”

Nàng nhún nhún vai “Mặc kệ nói như thế nào, ta còn có vị hôn phu có thể dựa vào, gặp được chuyện tình nghiêm trọng này, ngươi nhất định sẽ giúp ta nghĩ biện pháp không phải sao? Tục ngữ nói nam chủ ngoại, nữ chủ nội, rõ ràng nam nhân chính là dùng để chống bão a.”

Nhìn thấy biểu tình đương nhiên của thê tử, Ân Võ Kiệt nhịn không được khóe mắt run rẩy.

Phản ứng của nàng so với suy đoán của hắn thực kém nhiều lắm, không có bối rối, không có kinh sợ, giống như là đang đàm luận thời tiết giống nhau, trấn định mà lý tính.

“Tướng quân đại nhân, cùng với lo lắng ta sẽ bối rối vô thố, không bằng chạy nhanh đem tâm tư phóng tới như thế nào giải quyết nguy cơ sắp ập tới đi.”

“Ngươi cho rằng là nguy cơ sao?” Mày kiếm một chọn, hắn tựa tiếu phi tiếu nhìn nàng.

“Ngươi lại như thế nào cho rằng?” Nàng hạ đáp hỏi lại.

“Nguy cơ có lẽ chính là chuyển cơ.”

“Hay cho câu nguy cơ chính là chuyển cơ.” Nàng vỗ tay trầm trồ khen ngợi.

“Hai quốc giằng co chiến sự có lẽ sẽ rẽ mây nhìn thấy mặt trời.” Hắn trầm ngâm nói.

“Úc”, nàng suy nghĩ cũng xoay chuyển cực nhanh “Như thế nào là rẽ mây nhìn thấy mặt trời? Đại chiến hết sức căng thẳng vẫn là vật cực tất phản?”

Nghe được thê tử hỏi như vậy, lo lắng trong lòng Ân Võ Kiệt nhất thời trở thành hư không, nàng thông minh cùng trầm ổn, chứng minh nàng hoàn toàn có thể đảm nhiệm thân phậnTịnh Biên tướng quân phu nhân, đắc thê như thế, phu phục cầu gì?

Minh Dương Liễu trên mặt bảo trì mỉm cười, áp chế nội tâm bất an khiến hắn không phải lo lắng. Lâm nguy càng bình tĩnh, giờ này khắc này nàng cần làm chính là trấn định, ổn định nỗi lòng hắn, làm cho hắn tránh lo âu về sau.

Bất luận sự tình cuối cùng phát triển như thế nào, ít nhất hắn cùng với nàng sóng vai đồng hành, vợ chồng nguyên bản nhất thể, họa phúc cùng chung, vinh nhục tùy tướng, hắn không chê, nàng cũng không ly.

Kinh thành bên kia ra roi thúc ngựa truyền đến một đạo thánh chỉ.

Ân Võ Kiệt không ở trong phủ, Minh Dương Liễu tiếp chỉ.

Hắn ở quân doanh nhận được tin tức lập tức hồi phủ, một bước vào sảnh chính, liền nhìn thấy thê tử đang ngồi đứng cạnh còn có Tề bá.

“Liễu nhi, thánh chỉ nói cái gì?”

Tề bá thay chủ tử trả lời “Hoàng Thượng phái tiểu thư đi Khánh Quốc.”

“Cái gì?” Ân Võ Kiệt sắc mặt trầm xuống, “Người tuyên chỉ đâu?”

“Đã muốn đi trở về.”

“Liễu nhi. . . . . .”

Minh Dương Liễu như cũ không có lên tiếng trả lời, chính là đem thánh chỉ cầm ở trong tay nhẹ nhàng phóng tới mấy án phía trên, đứng dậy hướng ra ngoài đi.

Thấy bộ dáng của thê tử, Ân Võ Kiệt không khỏi mặt lộ vẻ ưu sầu, vội vàng đi theo.

Không chê? Không rời?

Nàng ngẩng đầu nhìn trời, mặt trời đỏ chính giữa, sáng lạn chói mắt, nhưng nhiệt lực này nàng không để trong lòng, nàng cảm giác được chính mình giống như ở trong băng ngâm như thế nào lại lạnh lẽo vậy.

Lúc trước, một đạo thánh chỉ như thế, làm cho nàng không thể không lấy chồng, hiện giờ cũng là một đạo thánh chỉ đến, nàng phải giống Chiêu quân bình thường từ biên cương xa xôi đi Khánh Quốc, hoàn hảo không phải cùng phiên. Chính là lần này đi, nàng hoài nghi hay không còn có ngày về.

Một đôi bàn tay to từ phía sau ôm lấy hai vai nàng, thanh âm Ân Võ Kiệt trầm ổn ôn nhuận truyền vào tai nàng: “Không cần lo lắng, hết thảy giao cho ta.”

“Đây là thánh chỉ.” Nàng nhịn không được nhắc nhở hắn.

“Ta biết.” Hắn thực bình tĩnh.

“Chúng ta không thể làm việc khinh suất, quan hệ hai quốc đến lúc đó phải làm như thế nào.” Nàng than nhẹ một hơi.

“Nhưng là ta không thể cái gì cũng không làm, cứ như vậy để ngươi đi.” Vi thần phải tận trung, vi phu phải tẫn quý, đại họa ngập trời này đã có trượng phu như hắn chống đỡ, không thể để cho thê tử mảnh mai một mình gánh vác.

“Ngươi có năng lực làm cái gì?” Khóe miệng của nàng gợi lên một mạt cười khổ.

“Chúng ta lập tức vào kinh, thỉnh Hoàng Thượng thu hồi mệnh lệnh đã ban ra.”

Nàng lắc đầu, “Ngươi biết rõ đây là không có khả năng.”

“Chưa thử qua sao dám khẳng định là không có khả năng?”

“Ngươi là thê tử của ta a.” Hắn hội lo lắng là chuyện thực tự nhiên.

“Chính là, ngươi không đơn giản là trượng phu của ta, ngươi vẫn một đại tướng quân nha, nếu ngươi mất bình tĩnh, sẽ làm cho người ta thừa cơ náo động.”

Ân Võ Kiệt nhìn nàng, nàng cũng bình tĩnh nhìn lại.

Sau một lúc lâu, hắn mới không cam lòng nói “Chẳng lẽ ta cũng chỉ có thể như vậy nhìn ngươi phụng chỉ rời đi?”

“Đúng vậy, cứ như vậy nhìn là tốt rồi.”

“Ngươi vì cái gì không khóc không nháo chứ?” Nàng càng như vậy, càng ý chí mạnh mẽ, hắn hội áy náy, hội tự trách.

“Khóc nháo rất khó xem.” Nàng cười.

“Như thế nào khó coi đâu? Nương tử của ta là đại mỹ nhân.” Biết nàng nghĩ hắn lo lắng, cho nên hắn phối hợp trêu chọc nàng nói.

“Kia hiện tại mỹ nhân này phải rời khỏi ngươi , ngươi có thể hay không lo lắng?”

“Đương nhiên lo lắng”, hắn nghiêm trang nhìn nàng, thực nghiêm túc nói “Nhớ rõ tới ngoại biên nhất định phải cùng nam nhân khác bảo trì khoảng cách, nếu không cẩn thận bản tướng quân đem quân giận dữ vì hồng nhan, đến lúc đó hậu quả sẽ không tốt đẹp.”

“Được, được, ta nhất định cẩn thận thật cẩn thận, không cho Đại tướng quân có cơ hội nổi bão phát điên, hình tượng hoàn toàn biến mất.”

“Ngươi nha. . . . . .” Ánh mắt lạc hướng phương xa, hắn không khỏi thầm hỏi. Hoàng Thượng, ngài đến tột cùng có dụng ý gì?

Rúc vào bờ vai rộng lớn của hắn, mí mắt che giấu tia tình cảm của nàng, giờ này khắc này, nàng thầm nghĩ nhớ rõ dựa vào trong lòng hắn thật tốt, cảm giác này, có lẽ đây là lần cuối cùng. . . . . .

Chung quy nhịn không được bỗng dưng mũi nổi lên một trận chua xót, nàng nắm lấy vạt áo của trượng phu, chôn mặt vào trong vạt áo hắn

“Lạnh không?” Cảm giác được thiên hạ trong lòng run rẩy, hắn cúi đầu hỏi.

“Ân.”

“Quay về phòng thôi.” Hắn vừa nói một bên cởi xuống áo khoác ngoài của mình, choàng lên người nàng.

Áo khoác lên người nàng, càng làm nàng thêm nhỏ xinh nhu nhược, cũng làm cho Ân Võ Kiệt thương xót không thôi, nàng một thân nữ tử yếu đuối lại bị cuốn vào cục diện chính trị rối rắm, hắn lại không thể chiếu cố nàng thật tốt.

Nghĩ đến đây, trong mắt hắn hiện lên áy náy, “Là ta nhất thời không chú ý nên mới khiến ngươi rơi vào hoàn cảnh này, thực xin lỗi.”

“Ta không phải không oán ngươi”, nàng ngẩng đầu, nhìn hắn mỉm cười, “Chính là, chúng ta phải thừa nhận một sự kiện.”

“Nga” hắn mày kiếm khẽ dương, chờ nàng nói.

“Từ lúc ngươi ấn đến tú cầu của ta, hơn nữa lại không tính toán trả lại, vận mệnh của ta cũng đã cột chặt vào với ngươi. Người ta nói, phu có ngàn cân gánh (trách nhiệm ngàn cân), thê chọn tám trăm cân, xem ra không phải không có đạo lý.” Nàng cố ý thở dài một hơi, “Hiện tại ta nhất định chọn không chỉ tám trăm cân.”

Ân Võ Kiệt cũng chỉ có thể cười khổ đáp lại, ôm lấy nàng nói “Đúng nha, cái gọi là có thể làm người phiền, chịu khó giúp cho nương tử, vi phu vu tâm không đành lòng a.”

“Nếu vu tâm không đành lòng, vậy ngươi tính toán làm như thế nào?”

“Đó là một hảo vấn đề. . . . . .” Hắn vuốt cằm chính mình, giống như tự hỏi.

“Cần lo lắng lâu như vậy sao?” Nàng gắt giọng.

“. . . . . .”

“Thật sự cần lâu như vậy?” Thế nhưng còn dám thật sự lo lắng đâu!

Hắn cười bắt lấy thân nàng đối mặt với hắn, “Ta chỉ nghĩ muốn, nếu lời nói của ta chần chờ, tay của nương tử có thể hay không lại véo thắt lưng ta?”

“Phốc.” Minh Dương Liễu vui vẻ.

Xa xa phía sau bọn họ, trong mắt Tề bá hiện lên ý cười.

Tiểu thư của hắn vô luận trong hoàn cảnh nào, luôn có biện pháp làm cho người ta thoải mái, mà vị cô gia của bọn họ cũng không sai biệt nhiều, thật sự là một đôi tuyệt phối.

Ba ngày sau thời tiết cũng không tốt, gió bắc thổi xen lẫn một hai phiến lông ngỗng nhẹ bay như bông tuyết, phía chân trời mây cũng thập phần trầm thấp, lại làm người ta cảm thấy thực áp lực. Đây cũng không phải ngày khởi hành tốt.

Chính là, Minh Dương Liễu cũng không thay đổi được lộ trình.

Thu hồi ánh mắt nhìn xa xa, nàng nhìn lại phía sau, biên thành như trước đứng sừng sững, trăm ngàn năm qua, mặc kệ trải qua bao nhiêu chiến trận, thủy chung sừng sững không dao động.

“Trên đường cẩn thận.”

Lại nhìn nam nhân bên người, nàng mỉm cười, “Ngươi cũng cẩn thận, thời tiết lạnh, ban đêm phải chú ý thêm y.”

“Ta biết”, Ân Võ Kiệt cầm tay nàng, còn thật sự nghiêm túc nhìn chằm chằm nàng nói. “Mặc kệ phát sinh tình huống gì, mặc kệ tình huống diễn ra như thế nào, ngươi đều phải đáp ứng ta, vô luận như thế nào cũng không được buông tay.”

Nàng khẽ gật đầu. Nàng biết ý tứ của hắn, phải trân trọng sinh mệnh của mình, sống sót thật tốt.

“Ngươi cũng phải cẩn thận.”

Gió bắc gào thét bên người, cuồn cuộn nổi lên váy áo của nàng, làm cho thân thể của nàng hơi hơi run lên.

Tayhắn đem nàng ôm vào trong lòng, đem tất cả lo lắng cùng quyến luyến giữ lại trong tâm, sau đó đẩy nàng ra, quay lưng lại.

“Đi thôi.”

Thanh âm trầm thấp rất nhanh bao quanh cuồng phong hỗn loạn.

Mím môi, Minh Dương Liễu nhìn lại, liếc mắt nhìn bóng dáng hắn một cái, xoay người lên xe ngựa.

Xe ngựa ly khai, Ân Võ Kiệt vẫn là nhịn không được lo lắng “Tề bá, mọi sự cẩn trọng.”

Thanh âm Tề bá lạnh nhạt lại kiên định vang lên, “Ta sẽ không làm cho tiểu thư có chuyện.”

Sau đó là tiếng bánh xe tnghiền lên cát đá mặt đất, một tiếng vang lại làm cõi lòng hắn thêm đau, yết hầu hắn giật giật.

Mãi cho đến khi thanh âm kia không còn, Ân Võ Kiệt thủy chung không có xoay người lại liếc mắt một cái, hắn sợ vừa thấy, hắn sẽ liều lĩnh đuổi theo, thân là tướng quân trấn giữ biên quan hắn không nên gây chuyện, không thể hành động giống như mọi chuyện trượng phu bình thường vẫn làm.

“Tướng quân, xe ngựa của phu nhân đã khuất.” Binh lính nhỏ giọng bẩm báo.

Hắn không nói gì, không thể nghe thấy thở dài, sau đó nhanh hướng cửa thành đi đến.

Binh lính xem ở trong mắt cũng không nhịn được lắc đầu thở dài. Tướng quân không quay đầu lại là sợ nhìn đến phu nhân khổ sở, phu nhân không quay đầu lại là sợ tướng quân lo lắng, hai người đều vì đối phương suy nghĩ, bọn họ là ngoại nhân nhìn thấy cảnh này, cảm thấy chua xót vô cùng.

Biên quan mưa gió thật sự tra tấn người hữu tình.