Trí Tuệ Đại Tống

Quyển 9 - Chương 69: Đông Kinh đa sự (3)




Thấy chuyện tới mức này rồi mà lão bà còn cố gỡ tội cho nhi tử, bênh vực mù quáng, Vương An Thạch càng giận hơn, gạt cả cốc trà đi: - Bà, bà.. Mùa này không đi xem hạnh hoa thì đi đâu, Vân Việt sắp là phò mã, không thể đến những chỗ lầu hoa ngõ liễu. Cứ cho là cái bẫy đi, nhưng rốt cuộc vẫn là vì nhi tử mình kém cỏi, lòng dạ hẹp hòi.

- Phu nhân, thân là nam nhân, có thể quá khích, có thể nóng tính, thậm chí lỗ mãng một chút cũng không hề gì, chỉ riêng có hẹp hòi là không được, lòng dạ hẹp hòi thì không thể làm được việc lớn. Hôm nay lão phu mới nhận ra, nó không chỉ hẹp hòi, mà còn đa nghi, nếu nó không tự nhận ra, sau này khỏi làm quan nữa.

Ngô phu nhân thấy trượng phu đã nói như vậy, không nói thêm, lấy trừ trên giá sách ra một cái hộp gấm, cầm một lúc lại muốn bỏ về chỗ cũ.

Vương An Thạch hừ một tiếng: - Nếu đã tiếc thì đừng đem tặng nữa, không có tấm lòng thì cũng vô ích mà thôi.

- Tất nhiên là phải tiếc rồi, thứ này là vật đính ước của chúng ta năm xưa, đem tặng cho Bàng thị là rất hợp, chỉ mong tiểu phu thê bọn chúng có thể tình nghĩa chan hòa trở lại.

- Ài, ta cũng không gì hơn thế...

Vương Bàng thật ra còn chưa đi, đứng ngoài lén nghe cha mẹ nói chuyện, thấy cha mình đã xuôi xuôi, vội chạy trước khi mẹ mình ra.

Tới từ đường, ngồi xuống bồ đoàn khép mắt lại, nhưng lòng không sao tĩnh lại được, nụ cười đểu cáng của Vân Việt và Địch Vịnh như ở ngay trước mắt, đấm sàn đá xanh: - Bàng thị tất nhiên là nữ tử tốt, đáng hận tên ác tặc Vân Việt hại ta, ca ca của hắn là tên gian tặc loạn chính, hắn cũng là thứ hại dân hại nước.

- Hắt xì. Vân Nhị xoa xoa mũi, hắn bị Lạc Lạc dùng tóc chọc vào mũi, vẫn kệ, nha đầu này là thế, nếu để nó biết mình không thích nó sẽ càng phá, lơ nó đi là nó sẽ kiếm việc khác chơi.

Quả nhiên Lạc Lạc mất hứng trèo lên gỡ tấm da sói khoác lên mình còn kêu gừ gừ, nó không biết sói kêu thế nào, nhưng thích con thú hung dữ này, Vân Nhị thò một chân ra chặn cửa tránh Lạc Lạc bò ra ngoài, tiếp tục nghĩ việc của mình, gần đây hắn phát hiện hoàng đế rất thích gả công chúa, khuê nữ của mình quá nhỏ, thế nên quyết đoán ra tay với tộc nhân, trong tộc phàm là nữ hài tử xinh xắn một chút là gom lại, chỉ cần huân quý có con cái thích hợp là đem đám công chúa quận chúa đó gả, Tần Quốc ít ra còn là con của hoàng đế, đến chỗ Địch Vịnh chỉ còn quận chúa.

Cho nên gần đây người rầu rĩ rất nhiều, tướng môn cưới công chúa thì cũng đành đi, thông lệ rồi, nhưng mà cưới quận chúa thì vô cùng thương tâm, Địch Vịnh bây giờ cũng thế.

Địch Thanh và Vân Tranh không ở nhà, hai cái nhà gỗ liền biến thành cứ điểm của Vân Việt và Địch Vịnh, sở thích của chúng tất nhiên là khác người lớn, ngoài uống rượu thì chẳng có việc gì.

Địch Vịnh từ quê nhà Phần Châu tới kinh sư chưa lâu, tới để tiếp nhận Trâm Hoa quận chúa, vậy mà nha hoàn Vân gia đã thêm một công việc yêu thích, đó là tới nhà gỗ đưa rượu, trà bánh, vất vả mấy cũng không ngại.

Vân Việt nằm trên tấm da hổ, lười nhác đưa tay nhìn đám nha hoàn túm tụm ở xa: - Huynh nhìn đi, bọn chúng đang chơi đoán số, đứa nào thắng mới có tư cách đem đồ tới, tiểu đệ coi như được hưởng nhờ phúc của huynh, ngay cả khi đại ca ta ở nhà, đám nha hoàn ấy cũng không nhiệt tình như vậy.

Định Vịnh co mình trong tấm da gấu, tu rượu ừng ực, hắn là kẻ kỳ quái, không thích rượu mạnh của Vân gia chút nào, nói thứ đó trừ hại người ra thì chẳng có gì thú vị, không bằng uống rượu gạo pha mật ong: - Sao đệ biết là vì ta mà không phải vì đệ, ca ca đây không tự ti, nhưng luận tướng mạo thì đệ vẫn ăn đứt, mỹ nam tử như đệ, thiên hạ không có mấy.

- Ha ha ha, vì bọn chúng không dám, bọn chúng mà đong đưa với đệ, đại tẩu đánh gãy chân, đại tẩu đệ cực kỳ lợi hại, nên chúng tới vì huynh.

Địch Vịnh xua tay ngăn cái đề tài này: - Nam nhân mà suốt ngày chỉ biết nói đề tài xoay quanh nữ nhân thì vô vị, nói chuyện khác đi, vì như chuyện đệ tài trợ cho thiếu niên xã, toàn là đứa bé không nhà, rốt cuộc đệ muốn gì?

- Ở cùng huynh khó mà không nhắc tới nữ nhân được, Trâm Hoa quận chúa, tên lạ thật đấy. Vân Nhị trêu chọc: - Thời buổi này nữ nhân chỉ cần có dính dáng tới hoa là đều không tệ, ví như lão bà Thạch Thư Tĩnh ấy, làm người ta nhìn mà chảy nước dãi, chậc chậc...

Địch Vịnh thấy Vân Nhị cố tình đánh trống lảng, hỏi: - Phụ thân ta và đại ca đệ có thể gọi là giao tình sinh tử chứ?

- Đúng, ở kinh thành này, quan viên được đại ca ta tin tưởng chỉ có cha huynh.

- Vậy vì sao còn đề phòng ta? Vân Nhị nhún vai tỉnh bơ: - Không phải vậy đâu, con người đệ là vậy đấy, gặp ai cũng cười hỉ hả được, nhưng muốn thành bằng hữu của đệ cực khó, vì thế không chỉ huynh, đệ đề phòng tất cả đấy.

- Ngươi thật thẳng thắn. Địch Vịnh làm ngụm rượu lớn: - Không sao, ai cũng có tật xấu, nói như ta đây, tật xấu rất nhiều...

- Biết rồi, lắm tài nhiều tật, huynh không cần vòng vo khen ngợi bản thân, buồn nôn lắm, cũng không cần phải làm ra vẻ hận đời. Đại ca ta vừa bị người ta hãm hại, còn không phải gặp người ta vẫn mỉm cười, cho nên ta cưới Tần Quốc hết sức cam tâm tình nguyện, chút ủy khuất của huynh là cái thá gì.

- Cuộc sống là thứ cần chúng ta gây dựng vun đắp, nếu huynh vứt bỏ đi cái cái kiêu ngạo không đáng tiền, nhìn nhận lại Trâm Hoa, có khi phát hiện ra cái hay của người ta, sống với nhau cả đời mà, khó chịu thì trước hết bản thân thiệt, vả lại cưới nữ nhân huynh thích thì sinh ra được hổ chắc?

Nhìn cái bộ dạng như toàn thiên hạ đối xử bất công với mình của Địch Vịnh là Vân Việt bực mình, đại ca lão tử còn đang ăn cát ở Nhạn Môn quan kia kìa.

Địch Vịnh có chút tức giận: - Chẳng lẽ đệ nghĩ tùy tiện cưới ai cũng được?

- Xì, có khi Trâm Hoa cũng đang nghĩ như vậy đấy, huynh đừng tưởng mình là cái bánh thơm phưng phức, chẳng qua đám nha hoàn Vân gia toàn đứa ngốc thôi.

Địch Vịnh đột nhiên phá lên cười, vừa leo xuống thang vừa nói: - Vốn hôm nọ ta hẹn Trâm Hoa ra Hoàng Hà nhặt đá, kết quả lỡ hẹn rồi, rất thất lễ, thế nào cũng cần giải thích, giờ có cớ rồi, ta sẽ bảo đệ chán đời rủ ta uống rượu, kết quả bị đệ chuốc say mấy ngày...

Vân Nhị nhún vai tỏ ý không hề gì.

Địch Vịnh đi rồi, Vân Nhị một mình cần cốc rượu nhìn về phía hoàng cung lẩm bẩm: - Vô lý, hoàng đế bán buôn công chúa như như vậy là vì cái gì? Lôi kéo thần tử cũng không cần làm trắng trợn như thế, mất thể diện...

Không có Địch Vịnh, đám nha hoàn cũng không còn hứng thú tới nhà gỗ nữa, Vân Nhị ngồi một mình cũng chán, thế là đi xuống, thuận tiện bế cả Lạc Lạc theo, kệ nó quẫy đạp, đi thẳng ra hậu viện.

Đại tẩu bây giờ không thể trêu chọc vào, nhìn lướt qua đại sảnh một cái thì như bức tượng phật, toàn thân toàn hào quang của quý phu nhân, miệng mang nụ cười từ bi, lại nói những lời sởn gai ốc.

- Đi hỏi Thạch gia, vì sao thu hoạch ở Liêu Đông năm nay ít như thế, chẳng lẽ hàng hóa của Vân gia bị bọn chúng đem đi nuôi chó rồi hay sao? Đầu tư năm vạn quan tiên mà lợi tức chỉ có chưa tới hai vạn, bọn chúng làm ăn kiểu gì vậy? Nếu còn tiếp tục như vậy, Vân gia đem tiền đầu tư vào khai thác Trà Mã cổ đạo, tuy nơi đó đường xá nguy hiểm, phải giết người nhiều một chút, nhưng tướng môn chẳng phải ngại, vàng bạc nhuốm máu thì không phải là vàng bạc sao?

Vân Nhị thấy tẩu tẩu đang nổi giận thì im re, bế chất nữ rõ ràng cũng không dám làm ồn nữa kiếm cái ghế ngồi xuống.

Lão Liêu ở bên căn bản chỉ đóng vai trò chân chó, chẳng những không biết khuyên giải chủ nhân, ngược lại thêm dầu vào lửa, ra sức trách móc chưởng quầy phụ trách chuyện kinh doanh ở Liêu Đông.

Chưởng quầy dù có oan to bằng trời cũng chỉ biết nghe gia chủ mắng xong mới có thể giải thích, dù sao thu hoạch không như ý là lỗi của hắn.