Trí Tuệ Đại Tống

Quyển 9 - Chương 51: Ác mộng của Tô Thức (1)




Tô Thức đứng trên đỉnh núi đưa mắt nhìn ra thật xa, bên ngoài Nhạn Môn Quan là hoang nguyên bao la không thấy điểm cuối, ở cái nơi khô cằn này phía trước mắt đáng lẽ phải là bãi cỏ úa tàn tạ cao không tới một tấc thì lại toàn là liễu, liễu và liễu. Đấy là chuyện duy nhất Cao Kế Tuyên làm được trong nhiệm kỳ của mình, còn là chuyện ngu xuẩn tới cùng cực, hắn sợ hoang nguyên rộng rãi kia thành thiên hạ của kỵ binh, nên nảy ra sáng kiến vĩ đại là trồng cây ngăn kỵ binh nam hạ.

Mấy ngày trước phải phái người đi chặt cây mới chặt chưa được một phần ba, thực sự là quá nhiều, Tô Thức đích thân rời quan xem xét, nơi đó rất bằng phẳng, không có một đống đất nào lớn cả, những chỗ nhô lên một chút đều chi chít mộ, gió thổi qua bụi cỏ, bia vô danh, phát ra tiếng u oán nghẹn ngào.

Đại khái là do thiếu nguồn nước, nên nơi này chẳng thấy bóng chim chóc, ngẩng đầu nhìn trời sao, rộng, trống rỗng, một sự thiếu xót nào đó, một loại lạc lối, một loại nguyện vọng khó thỏa dâng lên lòng.

Cảm xúc trào dâng Tô Thức muốn làm một bài thơ kỷ niệm chuyến đi Nhạn Môn Quan của mình, nhưng thơ ra khỏi miệng lại thôi, bài Nhạn Môn Thái Thủ Hành của Lý Hạ đã tả hết cái khí thế của hùng quan, làm hắn không dám mở miệng.

Mây đen muốn đè thành tan nát Vẩy cá vàng áo giáp long lanh Tù và vang vang sắc trời thu Chiều tà quan ải chìm ánh tía Sông Dịch bờ kia cờ rạp bóng Kề sông Dịch cờ hồng cuộn nửa Nặng lòng ân nghĩa đài Hoàng Kim Đem kiếm Ngọc Long đền ơn chúa

Ngâm một lượt thơ của Lý Hạ, coi như tỏ lòng thành kính với tiên hiền, Tô Thức lập tức làm ra vẻ bận rộn, đứng đó chỉ chỉ chỏ chỏ, quát tháo, bất kể đám quân tốt có hiểu lời mình nói không, vì hắn nhìn thấy Vân Đại dẫn một đám nanh vuốt đi tới.

- Đại soái, đây là cửa bắc Nhạn Môn Quan, tục xưng là Bạch Thảo Khấu, một trong mười tám ải của Nhạn Môn Quan, có ba đạo tường thấp, sáu cửa ải, sáu tòa thành bảo, toàn bộ xây bằng đá xanh, chỉ cần phòng thủ được chốn này thì vạn vạn lần không rơi vào hiểm cảnh, người Liêu không dám tùy tiện đụng tới Nhạn Môn Quan, cho nên mới có kỳ tích mười lăm năm cố thủ của Cao Kế Tuyên.

Lý Đông Sở được đi sau lưng Vân Tranh, tinh thần phơi phới như trẻ ra cả chục tuổi, tận tình giảng giải hệ thống phòng thủ ở nơi này, trước kia hắn gọi Cao Kế Tuyên là Cao soái, giờ gọi thẳng tên rồi, đem so với Vân Tranh, cái loại đó mà gọi là tướng soái là xỉ nhục Vân soái, lần này về nhà một chuyến, được nghỉ phép hai tháng nhưng hắn dùng hết có nửa tháng thôi, vì hắn đem luôn cả gia đình tới đây sống rồi, Lý Đông Sở dám khẳng định nơi này về sau còn yên lành hơn bất kỳ nơi nào ở Đại Tống.

Vân Tranh quan sát địa thế một hồi, gật gù: - Tăng cường gia cố thành bảo, hiện giờ là mùa đông, thuận lợi cho việc xây dựng thành phòng, nếu bỏ lỡ rất có thể phải hối hận.

Lý Đông Sở lấy làm lạ: - Đại soái sao lại nói lời ấy, Nhạn Môn Quan là hiểm quan của Đại Tống ta, trước kia Cao Kế Tuyên phòng thủ còn không thành vấn đề, địch đều phải đi đường vòng, nay lại thêm hùng binh của đại soái trấn giữ, Nhạn Môn Quan càng như tường đồng vách sắt, mạt tướng không cho rằng người Liêu có bản lĩnh công phá nơi này.

Vân Tranh vỗ vỗ vai hắn: - Ông trời luôn không theo như ý người, chuyện xui xẻo nhất lại thường xảy ra vào lúc chúng ta yếu đuối nhất, cho nên bất kể thế nào chúng ta cũng phải đặt mình vào thế bất bại đã, cẩn thận không bao giờ thừa.

Lý Đông Sở chắp tay thụ giáo, tiếp tục giới thiệu các công sự phòng ngự: - Hiện giờ bảo lũy được bảo tồn hoàn chỉnh, lối đi trải đá thành đường, hai bên có vách đá dựng đứng như đao tước, theo mạt tướng thấy, bảy mươi dặm sơn lộ này, dù mười vạn đại quân xông qua cũng đủ chết một nửa...

Tô Thức vốn trốn Vân Đại, chỉ cần y không để ý tới mình là sống rồi, ai ngờ được cái tên ở nhà như mèo bệnh lười chảy thây, đến khuê nữ dám túm tóc nhéo tai, suốt ngày quanh quẩn, cười hì hì lấy lòng lão bà, vào quân doanh thoắt cái biến thành người khác, uy nghiêm tới phát sợ, chẳng nể nang gì hai, hắn cũng không có chút ưu đãi nào.

Có điều nghe Lý Đông Sở ba hoa rất chướng tai, ngứa mồm nói vào: - Chỉ mạnh miệng, ngươi nghĩ quân Liêu là người chết à, bọn chúng chỉ biết cắm đầu xông tới chay sao? Chỉ cần công chiếm Hầu Lĩnh, không cần vượt qua đoạn đường nguy hiểm này vẫn có thể bình an tới được dưới thành Nhạn Môn Quan, cho nên phải xây một tòa hùng thành ở Hầu Lĩnh, như thế mới có thể tận dụng trọn vẹn địa thế hiểm yếu, hỗ trợ cho nhau.

- Tên ngu xuẩn Cao Kế Tuyên tốn mười lăm năm trồng cây ở đây, đúng là ngu tới cực điểm, hắn chuyên môn cung cấp nguyên liệu làm vũ khí công thành cho người Liêu à? Hắn nghĩ đây là đâu, Giang Nam liễu xanh dập dờn chắc?

- Đây là hùng quan hiểm ải, cần sát khí, cần uy nghiêm, bày nhiều thứ hoa hòe hoa sói làm gì? Chặt hết, chỉ cần để lại một đoạn cao tới gối là đủ chặn kỵ binh rồi.

- Năm xưa Lý Mục dùng Triệu binh đánh bại Lâm Hồ làm các ngươi nhầm lẫn rồi, cho rằng chỉ cần đề phòng kỵ binh người Hồ là được, năm xưa thì đúng là thế thật, nhưng đừng quên, đó là chuyện nghìn năm trước rồi, nước Liêu sau khi có Yến Vân Thập Lục Châu, thậm chí có bộ binh mạnh hơn cả Đại Tống ta, ai chẳng biết kỵ binh muốn công thành phải có bộ binh phối hợp, ngay cả điều này cũng không nghĩ tới, ta thấy cái Nhạn Môn Quan này không cần thủ nữa rồi.

Lý Đông Sở nóng mặt muốn phản bác, nhưng biết đây là thân nhân của Vân Tranh, nên không tranh cãi, ngược lại Vân Tranh mỉm cười hỏi: - Ta biết, nếu như ta có hai cánh tay sức vạn cân thì nhất định, tung hoành vạn quân vô địch thủ. Nhưng Tô Thức, trên đời có người khỏe như vậy không?

Không hiểu sao Vân Đại đổi đề tài, định đánh trống lảng chữa ngượng à, Tô Thức nghênh mặt nói: - Có Huỳnh Cân lực sĩ, nghe nói có thể ôm Thái Sơn nhảy qua bắc hải...

Đám tướng lĩnh tức thì phì cười, Vân Tranh bợp cho một cái, làm Tô Thức nuốt những lời vớ vẩn đó vào bụng.

- Hôm nay ngươi đi tìm cho ta hai Huỳnh Cân Lực Sĩ, không tìm được ta đánh gãy chân. Đạo lý đường hoàng không muốn nghe, cậy có tí kiến thức khua môi múa mép bắt bẻ người khác? Ngươi nghĩ Lý tướng quân không biết bố trí phong ngự ra sao? Ngươi nghĩ ở đây không ai hiểu tầm quan trọng của Hầu Lĩnh à, ngọn núi đó mấp mô hiểm trở, muốn xây dựng trường thành trên đó, bao nhiêu nhân lực vật lực cho đủ? Tài nguyên hữu hạn, nhân lực hữu hạn, thời gian hữu hạn, cho nên chỉ tận dụng mọi thứ trong khả năng để làm tốt nhất.

- Ai cũng biết hệ thống phòng ngự của Nhạn Môn Quan có sơ hở, bất kỳ kiên thành nào cũng vậy, nhưng những sơ hở đó không thể dùng sức người bù đắp, như ai cũng biết chỉ cần có Huỳnh Cân Lực Sĩ thì đánh đâu thắng đó, nhưng tìm đâu ra người như vậy?

- Trên Hầu Lĩnh không cần xây hùng thành, chỉ cần xây tường thành, bỏ vệ những chỗ yếu hại, ta và Lý tướng quân tới đây cũng là vì làm sao bảo vệ những chỗ yếu hại đó, cần ngươi nhiều mồm à? Đã đọc quân pháp chưa?

- Đọc rồi. Tô Thức cúi đầu xuống lẩm bẩm, tựa hồ nổi giận:

Vân Tranh không để ý tới hắn, tiếp tục cùng đám tướng lĩnh đi về phía trước, nhìn công sự phân tán trên ba ngọn núi, thở dài: - Địa hình này tuy hiểm trở, nhưng cũng khảo nghiệm trí tuệ tướng lĩnh nhất, ta lại không thể phân thành mấy người...