Trí Tuệ Đại Tống

Quyển 9 - Chương 48: Chỉ có thế thôi




Thạch Trung Tín há mồm, trước kia ông ta còn ôm chút hi vọng thành công, cố tìm lý do nào đó giải thích, vì như đám người Vân Tranh chỉ quá loa, bọn họ không biết kế hoạch chi tiết, Cao Kế Tuyên cầm quân bao năm hẳn phải hiểu nguy hiểm trong đó, nhưng giờ nghe chính miệng Cao Kế Tuyên thừa nhận, không khác nào rơi xuống vực sâu: - Nạp mạng sao?

Cao Kế Tuyên gật mạnh đầu: - Đúng!

- Ông điên rồi, ông là thứ khốn kiếp, nếu vì vinh hoa phú quý thì đừng lấy lý do bao biện làm gì, lão tử tuy đông nhi tử, nhưng sinh chúng ra không phải để đi nạp mạng, tước vị không còn thì thôi, ít nhất còn được phú quý.

Cao Kế Tuyên bóp vai Thạch Trung Tín, đưa mặt tới gần, nhếch mép cười dữ tợn: - Cao gia ta đã hiến mạng của mình ra rồi, lần sau sẽ tới Thạch gia, Tào gia, đế vương là con ác long, phải có máu thịt m?i no bụng, ông định chạy đi đâu.

Thạch Trung Tín gạt tay Cao Kế Tuyên, co chân chạy thục mạng, nhảy lên xe ngựa, quát mã phu: - Về kinh, về kinh, mau mau lên.

Mã phu quân mạnh roi, bốn con tuấn chồm lên, kéo giật xe lớn, làm Thạch Trung Tín ngã lăn tới cuối xe, vẫn lớn tiếng thúc giục xa phu tăng tốc.

….

Tại Liêu Đông xa xôi, Lão Ngụy và Bột Bột đã tìm kiếm đủ mọi cách thoát thân, nhưng vô ích, hoàng thất nước Liêu sở dĩ chọn khu hồ đầm này là vì nó dễ thủ khó công, chỉ cần phong tỏa ba lối ra hẹp thì toàn bộ Áp Tử hà thành không gian khép kín. Chỉ là năm nay hoàng đế tới sớm, băng trên Áp Tử hà còn rất dày, cho nên mới có người vượt qua băng xâm nhập vào được.

Có điều Lão Ngụy không gấp, bọn họ sống ở khu suối nước nóng rất thoải mái, phong tuyết Liêu Đông tới nơi này liền biến thành mưa bụi lờ mờ đầy tình thơ ý họa, trong sơn cốc rất nhiều dã thú, không thiếu cây cối, thêm vào hàng hóa bọn họ chuẩn bị cho tộc nhân của Bột Bột, sinh hoạt nơi này không gian khổ, thậm chí còn có chút nhã thú.

Sơn cốc này là nơi tị nạn của tộc Nạp Lý Hãn, hàng năm khi hoàng đế nước Liêu bắt đầu xuân nại bát là phụ nữ trẻ nhỏ sẽ trốn hết vào nơi này, cả tộc chỉ có những chiến sĩ cường tráng nhất ở lại trông coi bò dê, đến khi xuân ấm băng tan hoa nở bọn họ mới trở về bên sông tiếp tục săn bắn chăn thả.

Đây là quà trời ban cho tộc Nạp Lý Hãn, Bột Bột kiên trì nói thế, mỗi lần đi săn, nó chỉ cho mọi người giết những con già yếu, không được tổn hại tới những con khỏe mạnh hay còn nhỏ tới đây tránh mùa đông, đó là tộc quy của toàn bộ người Nữ Chân.

Săn bắn trong sơn cốc quá đơn giản, đám sơn dương cho dù thấy đồng bọn bị chết cũng chẳng hoảng loạn bỏ chạy, mà tiếp tục gặm rêu và số cỏ non hiếm hoi, rất cam chịu, nhàn đến phát chán.

Cuộc sống an nhàn là kẻ thù lớn nhất của con người, Bột Bột kể trước kia bọn họ ở trong sơn cốc sẽ khiêu vũ, ca hát, thành thân, lão nhân sẽ dạy cho trẻ con đi săn, phụ nhân đan lưới, đợi người Liêu sẽ quay về Áp Tử hà giăng lưới bắt cả, còn có một số nam nữ cứ chui vào sơn động không rõ làm gì.

Bây giờ tính cả Bột Bột thì bọn họ cũng chưa tới hai mươi người, tất nhiên không có nhiều hoạt động như thế, cũng may có Lão Triệu cả đời bôn ba khắp nơi làm ăn, thấy nhiều nghe nhiều, khi mọi người rảnh rỗi ngâm suối nước nóng nghe ông ta kể chuyện thú vị các vùng.

Nếu Lão Triệu kể mệt rồi, Bột Bột sẽ bám lấy Lão Ngụy đòi kể chuyện đại tướng quân tác chiến, nó thích nhất nghe chuyện Vân Tranh đi cướp của cường đạo, dù chuyện đơn giản tới phát nhàm là giết rồi chia chác chiến lợi phẩm, vậy mà nó vẫn nghe không biết chán.

Trên bầu trời không còn thấy bóng Bạch Ngọc vương nữa, theo như Bột Bột nói thì Hải Đông Thanh nếu một thời gian dài không bay lên trời thì không bay được nữa, Hải Đông Thanh xuống đất sẽ béo rất nhanh, khi thành ngỗng béo thì đừng hòng bay được.

Đám Lão Triệu thì đều thầm hi vọng con Bạch Ngọc Vương đó tốt nhất là béo thành lợn, không bao giờ bay được nữa.

Da Luật Hồng Cơ phẫn nộ vì Bạch Ngọc Vương đã được chữa lành vết thương, nhưng bây giờ trở nên lười nhác, suốt ngày chỉ đứng trên giá rỉa lông rỉa cánh, hắn quyết định cho Bạch Ngọc vương nhịn đói mười ngày để giảm bớt mỡ thừa rồi thử thả lên trời, ưng phải tung hành tầng mây, chỉ có vịt mới kiếm ăn ở mặt đất.

Da Luật Trọng Nguyên mãi không tới, sứ tiết nước Tống là Trương Sĩ Vũ thì đã tới trước.

Ông ta tới tham gia "đầu ngư yến" và "đầu nga yến" do hoàng đế nước Liêu chủ trì, đó là hoạt động tế tử quan trọng nhất trong năm của nước Liêu, sứ tiết tới tham dự còn có Tây Hạ, Cao Ly và mười sáu thủ lĩnh các bộ tộc Nữ Chân.

Ở trong kim trướng cực lớn đủ chứa cả trăm người, nhìn danh sách lễ vật Trương Sĩ Vũ đưa lên, Da Luật Hồng Cơ nhíu mày: - Vì sao lại ít như thế?

Trương Sĩ Vũ là nam tử trung niên tuổi đã ngoài tứ tuần, dung mạo không có gì xuất chúng hơn người, giống đa phần quan viên Đại Tống khác, râu dài bụng bự, khom người thi lễ: - Bệ hạ, lễ vật vốn chuẩn bị rất phong phú, đáng tiếc gặp phải hai tên ác thần cướp mất làm quân phí mất rồi, dù là quan gia Đại Tống thần cũng không làm gì nổi.

- Hai nước Liêu Tống là lân quốc, hoàng đế các ngươi có ác thần như thế, trẫm phẫn nộ vô cùng, trẫm biết Tống binh các ngươi hèn yếu, không bằng để ta xuất binh bắt hai tên ác tặc, hiến cho hoàng đế nước Tống, để quan hệ hai bên thân thiết hơn, ngươi thấy sao?

Trương Sĩ Vũ vỗ tay: - Bệ hạ anh minh, nếu được thế thì may quá.

- Hai kẻ đó là ai?

- Bệ hạ, một kẻ là Địch Thanh, một là Vân Tranh, cả hai suốt ngày chỉnh binh luyện ngựa, cướp bóc khắp nơi, Đại Tống là nước lễ nghi, sao chấp nhận được? Nhất là Vân Tranh, kẻ này cướp bóc thành quen, quan gia nước thần khuyên giải vô số, nhưng kẻ này không chịu sửa đổi, đáng hận vô cùng.

- Vậy sao? Da Luật Hồng Cơ vỗ tay vịn ghế cười nhạt:

Quỷ nô nướng quân bước tới: - Bệ hạ, hoàng đế nước nam không thể điều khiển được thần tử của mình, không bằng để lão nô dẫn mười vạn binh mã, bắt Vân Tranh, Địch Thanh, lột da nhồi cỏ treo ở đại điện nước nam, để răn đe kẻ sau.

Xu mật phó sứ Tiêu Khoa nhíu mày lên tiếng: - Nước Tống các vị có ý gì đây?

Trương Sĩ Vũ khom người tâu: - Bệ hạ, khi thần xuất sứ, hai vị tướng quân Vân, Địch cướp lễ vật rồi, có nói, sau này lễ vật Đại Tống chỉ có thế mà thôi.

Văn võ nước Liêu bốn xung quanh quát tháo, một số người nóng tính đã rút đao ra, Da Luật Hồng Cơ giơ tay ra hiệu cho bọn họ im lặng, lạnh lùng nói: - Nói như thế nước Tống muốn xé minh ước Thiền Uyên sao? Vậy thì Trương Sĩ Vũ, mang lễ vật của người đi đi, đây là lần cuối trẫm thể hiện sự tôn kính với hoàng đế nước Tống.

Tiêu Quan Âm ngồi sát bên Da Luật Hồng Cơ, chỉ nàng mới nhìn thấy huyệt thái dương của hắn đang đập mạnh, hắn nói thật đó là cực hạn rồi, chỉ cần Trương Sĩ Vũ dám nói thêm một câu, rất có khả năng nhuộm máu Liêu Đông.

Trương Sĩ Vũ thi lễ nói: - Đa tạ bệ hạ không giết, khi thần nhận việc này là đã biết không thể sống mà rời nước Liêu rồi. Không dấu bệ hạ, ở Đông Kinh Đại Tống, người nhà đã làm đám tang, nay bệ hạ cho thần còn sống mà đi, thực là nằm ngoài dự liệu.

- Nhớ năm xưa ký hiệp ước Thiền Uyên, Tống Liêu năm mươi năm không có chiến sự, biên cương tuy luôn có va chạm nhỏ, nhưng hòa bình vẫn là chính, hiệp ước Thiền Uyên đã cứu sống vô số người, dù là Tống hay Liêu đều được hưởng lợi lớn.

Sắc mặt Da Luật Hồng Cơ hoàn hoãn hơn: - Nếu đã thế vì sao người nước Tống muốn hủy minh ước, để chiến hỏa cháy trở lại?

- Bệ hạ, là vì không công bằng! Trương Sĩ Vũ dõng dạc nói: