Trí Tuệ Đại Tống

Quyển 9 - Chương 45: Ai mới là ăn mày




Một đạo thủ lệnh hạ xuống, trên Ninh Vũ Quan tiếng khóc dậy đất, ba nghìn quân toàn bộ tới Nhạn Môn Quan đợi chỉnh biên, huấn luyện xong phân phối lại, nhìn câu chữ trên mệnh lệnh thì không cho thương lượng gì hết.

Lý Đông Sở tuổi trên bốn mươi, gương mặt màu đồng đỏ rỗ lỗ chỗ, má có vết xẹo dài, trông giống đại đạo giết người phóng hỏa hơn là tướng quân Đại Tống, lại thêm bộ giáp chắp vá càng chứng minh điều này, đứng trên tường thành đổ nát, chỉ còn cao hơn đầu người chút ít, nhìn hoang nguyên ngoài thành, nước mắt đầm đìa, giang tay ra gào thét:

- Ngươi mở to mắt ra ra mà nhìn đi, không có Ninh Vũ Quan, thiết kỵ người Liêu sẽ vượt qua Kim Sa Than, tới thẳng mé sau Nhạn Môn Quan, hai mặt giáp kích thì làm sao mà có thể tồn tại được.

Tướng sĩ dưới quyền càng đấm vào tường thành bật khóc, nơi này có xương máu cha ông, có linh hồn tổ tiên, mỗi năm đại nhạn qua lại là lúc tế điện tổ tiên, đây không phải là tòa thành, là điểm tựa linh hồn của bọn họ.

Hầu Tử tới truyền lệnh thấy cảnh tượng này không dám tới gần, đợi bọn họ khóc một hồi mới chắp tay nói:

- Lý chỉ huy sứ, mệnh lệnh của đại soái là ngài lập tức thay phòng ngự, không có thời gian khóc lóc, lệnh đại soái đưa ra, không ai dám chống lại, mau bàn giao công việc, theo ta tới Nhạn Môn Quan.

Lý Đông Sở mắt trợn trừng, xé toang quần áo, lộ ra lồng ngực đầy lông lá, quát:

- Mạng Lý Đông Sở ở nơi này, bọn ta không rời Ninh Vũ Quan, Vân Tranh có giỏi thì tới mà lấy, lão tử có mất đầu cũng thủ ở đây.

Hầu Tử thấy một đám người bao vây lấy mình, người nào người nấy phanh ngực vỗ bồm bộp, thể hiện không sợ chết, lùi từng bước một:

- Các ngươi điên rồi, dám coi thường soái lệnh? Ai nói bỏ Ninh Vũ Quan, nghe rõ, là đổi phòng ngự, đổi phòng ngự, hiểu không?

Lý Đông Sở bi phẫn vô cùng:

- Các ngươi đưa An Hóa quân, một đám sương quân ăn mày tới thay tinh binh mãnh tướng bọn ta?

Hầu Tử nghe câu này mới hiểu ra, muốn cười vô cùng, bắt chước lão gia lấy khăn tay trắng muốt ra, chấm chấm mồ hôi không tồn tại trên trán, nhìn đám ăn mày Lý Đông Sở:

- Các ngươi có biết, An Hóa Quân dựa vào một ngọn núi, chống cự tám vạn quân Thanh Đường tới bốn canh giờ không? Các ngươi có biết An Hóa Quân ở trận Loạn Thạch Pha, chặn năm nghìn thiết giáp kỵ Tây Hạ liều mạng phá vây, giữ vững trận địa tới khi đại quân diệt sạch Tây Hạ không? Các ngươi làm nổi không mà nói người ta là quân ăn mày?

- Ngươi phun rắm!

Lý Đông Sở nhổ phì một bãi nước bọt thẳng vào mặt Hầu Tử:

- Mẹ nó, lau phí công rồi.

Hầu Tử bị bất ngờ không né kịp, vội vàng rút khăn tay, lau má, giọng không khỏi có chút tức giận:

- Tính tình Khương tướng quân không tốt, giờ ngọ ba khắc sẽ công thành, các ngươi sẽ bị coi là phản quân, các ngươi dám vi phạm soái lệnh, Khương tướng quân không dám.

Hầu Tử càng hùng hổ, đám Lý Đông Sở càng không dám làm càn, bọn họ đều là người tắm máu sa trường, nay vây quanh một tên ẻo lả như thái giám, vậy mà hắn không sợ, chỉ người từng lên chiến trường mới có lá gan này.

Lý Đông Sở đang do dự, một tiểu binh mười lăm tuổi chạy lên tường thành, vừa chạy vừa hô:

- Tướng chủ, tướng chủ, chúng ta có tiếp tế rồi, thuộc hạ vừa xem, là gáo trắng thực sự, còn có lúa mạch với bảy tám xe cá muối, thơm lắm.

- Thật không?

Lý Đông Sở quên hết tất cả, hai tay bấu chặt vai tiểu binh, lắc lấy lắc để:

- Gạo trắng, có nhìn nhầm không vậy?

- Lại còn có cá muối nữa sao?

Bốn năm quan quân khác cũng vây lấy hắn, mồm năm miệng mười.

- Thật, thuộc hạ còn liếm thử một cá, cá mặt lắm, ngon lắm.

Tiểu Binh bị lắc tới xương khớp muốn rời ra, vẫn hớn hở:

Hầu Tử bĩu môi đi tới nói:

- Hắn nói thật đấy, đó là quân lương đại soái cấp cho các ngươi để di chuyển tới Nhạn Môn Quan, là loại kém nhất, chỉ dùng ăn tạm trên đường, khi tới Nhạn Môn Quan, các ngươi sẽ có thịt ăn nữa kia.

- Lý chỉ huy sứ, đại soái không bỏ Ninh Vũ quan, ngoài ra thay thế Thiên Quan là Quang Hóa Quân, là đội quân hung hãn nhẫn trong mười lăm lộ quân tây kinh, tướng chủ Lang Thản cực kỳ máu lạnh vô tình quân kỷ nghiêm minh, cho nên các vị cứ yên tâm mà tiếp nhận chỉnh biên đi.

Nói mãi mà Lý Đông Sở vẫn không chịu tin, bực mình:

- Khương tướng quân sắp tới, có phải ăn mày hay không thì nhìn là biết, đại soái nể tình các vị giữ Ninh Vũ Quan bao năm mới thu nhận, có biết đại soái sử trí thủ quân Nhạn Môn Quan không? Một vạn sáu nghìn người chỉ giữ lại hai nghìn, còn lại trả hết cho tri phủ Đại Châu.

An Hóa Quân xuất hiện, mang tới sự chấn động lớn nhất cuộc đợi Lý Đông Sở.

Đó đâu phải là sương quân, rõ ràng là cấm quân tinh nhuệ nhất của Đại Tống.

Giáp đen kìn kịt, đội ngũ chỉnh tề chặt chẽ, cờ quạt đâu ra đó, tướng sĩ chỉ hở đôi mắt như sói ra ngoài, làm người ta vừa nhìn đã lạnh sống lưng.

Đám tướng sĩ trên thành đều nao núng, nơm nớp sợ hãi nhìn Lý Đông Sở, bọn họ đâu muốn làm phản, nếu không bao năm khổ cực hi sinh xương máu giữ thành nát này làm gì.

Một con rồng sắt rầm rập lướt qua, bày sẵn thế trận, Khương Triết rời hàng ngũ, chắt tay hướng về phía Lý Đông Sở nói lớn:

- Đông Sở huynh huyết chiến Ninh Vũ Quan, Khương Triết khâm phục vô cùng, nhưng quân lệnh như sơn, Khương mỗ không dám làm trái, mời các vị tới Nhạn Môn Quan, nếu không mỗ phải đoạt quan thôi.

Lý Đông Sờ nhìn quân sĩ xung quanh, lấy ra ấn tín, rời tường thành, thất hồn lạc phách đặt vào tay Khương Triết, không nói một lời, chắp tay cáo từ.

Ba nghìn quân tốt giáp trụ tả tơi, đa phần áo vải, vũ khí đủ các thể loại từ gươm, giáo đến bồ cáo, thiền trượng, đi qua đám người giáp đen xì xì kia, vừa tự ti, vừa thất vọng... cũng cực kỳ yên tâm.

Hầu Tử len lén nhìn Lý Đông Sở đang lau nước mắt liên hồi, hắn rất thông minh, không nói gì, chỉ lặng lẽ theo sau.

Lý Đông Sở khóc không ra tiếng, quân tốt đằng sau cũng cắm cúi đi theo, Hầu Tử thấy một tiểu binh còn nhỏ hâm mộ nhìn giày da của mình, cười lớn lấy giày dự phòng trong bao ném cho hắn, thay thế cái giày cỏ.

Tiểu binh nhặt lên, định ném trả, hắn cảm thấy mình bị xỉ nhục.

- Cứ đi vào.

Lý Đông Sở chẳng biết từ lúc nào đã dừng chiến mã gày da bọc xương, hiền hòa nhìn tiểu binh kia, vỗ vỗ vai hắn:

- Đó là giày bà nương nhà ta đích thân làm cho ta đấy, ta thấy chân ngươi cũng cùng cỡ với chân ta, tiểu tử thối, ngươi sướng rồi, bên trong còn đó lót dạ, rất ấm.

Tiểu binh cố chấp lắc đầu, Lý Đông chắp tay tạ ơn Hầu Tử, hỏi:

- Thượng sai, đại quân đã rời Ninh Vũ Quan mười lăm dặm, các huynh đệ từ hôm qua tới giờ chưa có hạt gạt nào vào bụng, có thể cắm trại ăn cơm không?

Hầu Tử nghiêm mặt nói:

- Đại soái có lệnh, trong năm ngày phải tới Nhạn Môn Quan trả lệnh, thời gian dư dả, theo luật khởi hành mười lăm dặm, cho cắm trại ăn cơm.

- Cắm trại tại chỗ.

Lý Đông Sở hạ lệnh một tiếng, hơn ba nghìn người lập tức giải tán đội ngũ, bọn họ đã nóng ruột lắm rồi, vừa xong trừ thương cảm thì bọn họ chỉ nghĩ làm sao được ăn một bữa cơm thật sự.

Đó là khao khát bao năm qua.

Bọn họ dùng tốc độ nhanh nhất dựng bếp bắc nồi, từ bốn phương tám hướng kiếm đủ củi khô, nước, cho một nắm gạo trắng vào nồi, nghĩ một lúc cắn răng cho thêm một nắm nữa.

Lý Đông Sở thấy mắt cay cay, đi tới bên nồi, liền một lúc lấy ra ba nắm gạo cho thêm, Hầu Tử lấy từ xe ba con cá mặn, cho vào nồi.

Hỏa phu trước khi đóng vung còn lẩm bẩm "bại gia tử" làm Hầu Tử chỉ biết cười khổ, cái nồi cháo to như thế, ba con cá còn chưa đủ lượng muối.

Ba mươi cái nồi lớn xếp thành hàng ngang, trông cực kỳ khí thế, Hầu Tử đếm vài lần, không biết bữa cơm này ăn ra sao, ít nhất ba nghìn sáu trăm người... Tính ra, tính ra là hơn một trăm người một nồi?