Trí Tuệ Đại Tống

Quyển 9 - Chương 44: Nhân vật trọng yếu




Lão Triệu đợi cho Bột Bột ôm Hải Đông Thanh khóc cho thỏa rồi, thả cho chúng tạm bay đi, mới đi tới nhét một miếng gỗ vào lòng Bột Bột, chỉ hàng chữ trên đó, dạy nó đọc:

- Hoàn Nhan Động Chương linh vị.

Bột Bột không hiểu gì cả hỏi:

- Cái gì thế ạ?

- Hoàn Nhan Động Chương chẳng phải là gia gia của ngươi sao? Thúc thúc thấy ngươi hay nhớ gia gia mà khóc, cho nên mấy ngày qua cầu khấn thiên thần, xin gia gia ngươi về thăm ngươi. Gia gia ngươi thấy ngươi khóc tội nghiệp, nên quay về, nhập vào miếng gỗ này, theo ngươi suốt đời.

Bột Bột nắm chặt miếng gỗ, cấp thiết hỏi:

- Gia gia cháu thực sự ở trong miếng gỗ này ạ?

- Đúng thế, không tin sau này đến Đại Tống mà hỏi, nhà nào cũng có thứ này, tổ tông nhà ta cũng ở trong đó.

Bột Bột cao hứng lau nước mắt, nhảy cẫng lên ôm lấy cổ Lão Triệu:

- Vậy là gia gia cháu không cưỡi Hải Đông Thanh đi lên trời mà nhập vào miếng gỗ làm bạn với cháu?

Lão Triệu cười khà khà xoa đầu nó yêu thương nói:

- Đúng vậy đấy, đây gọi là bài vị, sau này ngươi nhớ gia gia thì nói chuyện với bài vị.

- Vậy thúc thúc có thể gọi cả linh hồn Bát Thất Lý, Điệt Cáp Cổ Mạc Cáp, Đô Khắc Đô, Bất Lý Đa... không?

Bột Bột nói một loạt cái tên:

-....

Bỏ đi được tâm sự, Bột Bột ăn hết bát cháo cá muối nấu nấm khô, sau đó chạy ra sau một tảng đá lớn thì thầm trò chuyện với gia gia.

- Ta muốn đưa nó về Đại Tống, cho mặc quần áo Hán gia, dạy lễ nghi Hán gia, cưới khuê nữ Hán gia, ngươi nói xem, nó và đám trẻ con Đông Kinh có gì khác biệt không? Chỉ cần búi mái tóc bù xù kia lên, cài một cái trâm vào, chắc chắn không có gì khác, da đen một chút cũng không sao, con nhà nông gia tiểu hộ còn đen hơn nó, chỉ mong nó quên đi thù hận, đừng lấy báo thù làm mục đích sống duy nhất, thằng bé đáng thương.

Lão Ngụy cảm thán một hồi, nhìn Lão Triệu tỉ mẩn khắc mộc bài, hỏi:

- Ngươi định khắc cho Bột Bột ba trăm bài vị à?

Lão Triệu vừa tước ván gỗ vừa nói:

- Hải Đông Thanh ở trên trời có khả năng sớm phát hiện kẻ địch, ngươi nói xem, hầu gia nếu có sự trợ lực này, sẽ thắng được thêm bao trận? Cho nên ta vất vả chút không sao, đứa bé này là tổ tông của chúng ta.

- Hải Đông Thanh bất kể dùng để truyền tin, giám thị chiến trường, phát hiện ra địch đều là tốt nhất, bồ câu truyền tin quá hiền, trên đường đi dễ gặp chim dữ không đảm bảo, tốc độ lại không đủ nhanh, nếu có Hải Đông Thanh, truyền âm ngàn dặm không thành vấn đề, núi cao biển lớn đều không cản được đôi cánh của nó.

- Lão Ngụy, gặp được đứa bé này là cơ duyên cực lớn đấy, nó là bảo bối trời ban, dù chúng ta hi sinh mạng sống cũng phải đưa nó về an toàn.

Lão Ngụy gật đầu, đứng đó nhìn Bột Bột đang hớn hở kể với bài vị những chuyện gặp phải thời gian qua, bất giác cay mắt, ôm đao nhìn lên trời.



Vân Tranh hơn một tháng hành quân thần tốc, bắt kịp đám Lý Thường đang dẫn mười lăm lộ quân Kinh Tây, hai đoàn nhập làm một, tiếp tục ngựa không ngừng vó tới thẳng Nhạn Môn Quan.

Đông tây hai cánh núi non trập trùng, tường thành xây dựng men theo triền núi, tháp canh, ụ thành khắp nơi, ở góc tây bắc có một chỗ địa thế tương đối bằng phẳng, trên đó xây một toà thành bảo lớn, lựng dựa vào vách núi vạn trượng, khí phái quả thật bất phàm, không hổ danh thiên hạ đệ nhất hùng quan.

Nhưng Vân Tranh không có thời gian ngắm cảnh hay cảm khái, cũng không vội nhập quan, hạ lệnh cắm trại cách ba mươi dặm, ăn cơm qua loa xong, rồi gọi toàn bộ tướng tá vào lều bàn việc.

- Thủ Nhạn Môn Quan, không thủ Ninh Vũ Quan, Thiên Quan thì khác gì không thủ, chẳng trách kỵ binh người Liêu đi kiếm ắn tới được ở thành Thái Nguyên.

- Cao Kế Tuyên thủ Nhạn Môn Quan mười lăm năm, tội ác chồng chất, giết bách tính giả mạo công, chiếm đoạt quân lương, bảo giả chiến công, sợ địch như hổ, bao nhiêu chuyện ác mà một tướng quân có thể làm thì hắn làm hết, chính vì loại người này mà võ tướng mới bị người đời khinh bỉ.

- Có điều chuyện này không liên quan tới các ngươi, ta đã dâng tấu đàn hặc hắn, nếu tin dữ ở Liêu Đông tryền tới, hắn khó thoát được một đao ở đầu chợ.

Dọc đường đi tình báo liên tục gửi tới làm Vân Tranh biết được bản mặt thật của Cao Kế Tuyên đang được tung hô như anh hùng ở Đông Kinh:

- Khương Triết, ngươi đi vỗ về quân tốt, đều là hảo nam nhi, bụng đói mà vẫn kiên thủ Ninh Vũ Quan không chạy, phải dùng lời lẽ mềm mỏng, không được dọa dẫm, tiền lương nợ người ta nếu bù được thì phải bù, tránh binh biến.

Khương Triết cắn tăm xỉa răng nói:

- Đại soái, quân tốt Ninh Vũ Quan đều là bách tính đương địa, cho nên là họ không chạy, mạt tướng tới tất nhiên sẽ vỗ về trấn an, nhưng người ta không tin người ngoài đâu, cho rằng chúng ta tới kiếm tiền lương. Lý Đông Sở nghe đâu là hậu duệ của Lý Mục, hắn thề tồn vong cùng thành, ngài lấy chức thành thủ của hắn, e không ổn.

Vân Tranh dùng lệnh tiễn gõ bàn:

- Không có gì không ổn, hắn không biết chiến pháp mới trong quân, chưa từng tiếp xúc với thuốc nổ, nói với hắn, ta bảo hắn làm phó thủ cho ngươi, là muốn hắn học cách vận dụng thuốc nổ, đồng thời sẽ thay đổi trang bị cho quân đội vốn có. Trừ khi hắn coi vị trí này quan trọng hơn cả bách tính đương địa, nếu thế thì đừng trách quân pháp vô tình, chúng ta không có nhiều thời gian mặc cả.

Khương Triết kiến nghị:

- Mạt tướng cho rằng Lý Đông Sở hẳn biết đại cục, không bằng cho hắn tới Nhạn Môn Quan, để đại soái tự chỉ bảo? Người này rất ngưỡng mộ đại soái, mạt tướng mình còn chưa đủ uy để người ta nhìn vào mắt.

Vân Tranh quay sang nói với Lý Thường:

- Giám quân thấy không, kẻ nào cũng gian như cáo, tình báo nói rõ Lý Đông Sở ương ngạnh như lừa, hắn không muốn đắc tội, nên đẩy cho ta, lại còn nói thật hay.

Lý Thường béo lên không ít, xem ra sữa bò dê Thanh Đường rất hợp với ông ta, ở trong quân lâu rồi, da xạm đen, thêm vài phần uy nghiêm, chẳng biết kiếm đâu quạt lông ngỗng trắng muốt, suốt ngày phe phẩy chỉ là phối hợp với cái miệng đầy răng vàng, cảm giác khó diễn tả:

- Lão phu gặp nhiều kẻ bạt mạng rồi, còn lừa ương ngạnh thì không hiểu lắm, trong quân quá ương ngạnh không phải cái tính tốt, tới đó rồi để lão phu nói chuyện với hắn.

Vân Tranh lắc đầu:

- Bỏ đi, kẻ đó mà vào tay ông e khó giữ mạng, thôi ta đành nhận lấy, dù sao hắn một lòng vì nước vì dân.

Lý Thường ở Thanh Đường học rất nhiều thói xấu, ví như chặt đầu.

Đối với phụ nữ trẻ nhỏ của sáu bộ viễn trại, ông ta chiếu cố cực kỳ chu đáo, cấp cho bọn họ lương thực và bò dê tốt nhất, vì chuyện này mà không ngại trở mặt với Văn Ngạn Bác, cơm nước của họ do ông ta đích thân kiểm tra, cháo nấu phải đủ đặc cắm đũa không đổ, phàm có trẻ con phụ nữ bị bệnh, ông ta đích thân hỏi tới, tận tụy hơn thân nhân.

Mặt quay sang một cái, đối với đám nam nhân thì không lịch sự gì hết, trái lệnh chỉ có một hình phạt, chặt đầu, ông ta không giết tùy tiện, mà luôn có lý do xác thực, tuyên bố ra là xung quanh thấy kẻ bị phán tội mà không chết thì lẽ trời khó dung. Vân Tranh phục ông ta nhất ở điểm ấy.

Thanh Đường nhanh chóng ổn định lại không thể không kể công ông ta, khiến ngay cả Văn Ngạn Bác cũng không thể không dâng tấu thỉnh công cho Lý Thường.

Vân Tranh chỉ lo ông ta giết người thành nghiện, gặp phải chuyện gì cứ vung đao lên cho đỡ rách việc, mà đối với quân nhân kháng cự ngoại địch thì Vân Tranh luôn kính trọng, Lý Đông Sở phạm chút sai lầm không phải vấn đề lớn. Cao Kế Tuyên bỏ mặc Ninh Vũ Quan, đem toàn bộ quân co cụm ở Nhạn Môn Quan, chẳng lẽ còn không cho Lý Đông Sở tổ chức quân đội kháng địch?

***

Chợt nhớ Da Luật Hồng Cơ chính là huynh đệ kết nghĩa với Tiêu Phong, sau này đem quân đánh Tống, tới Nhạn Môn Quan bị Tiêu Phong ép thề cả đời không được đánh Tống nữa, số ảnh nhọ quá, lần này gặp Vân Tranh, nhọ xuyên truyện