Trí Tuệ Đại Tống

Quyển 9 - Chương 26: Diệt chuột




- Chàng thật là, sao lại làm tay mình biến thành thế này, thái y nói ngón út gãy xương rồi, muốn lành phải mất cả tháng trời đấy. Lục Khinh Doanh cẩn thận nâng bàn tay sưng như móng giò của trượng phu lên, đau lòng nói:

- Trên bàn có một con chuột. Vân Tranh cười gượng, thật đúng là giận quá mất khôn, chưa làm gì được ai mà mình đã bị thương rồi:

- Dù là thế chàng cũng không thể dùng tay đập, nghiên mực này, chặn giấy này, lọ hoa này, thiếu gì thứ cho chàng dùng, chàng dùng tay cũng không đáng... chỉ bẩn tay. Lục Khinh Doanh dùng cái khăn vuông vuốt thẳng gấp lại, sau đó buộc vòng qua cổ trượng phu, để y treo tay cái tay phải được băng bó ở trước ngực, ngồi xuống bên cạnh thở dài: - Trong nhà không có rắn trông nhà, chuột bọ thành họa rồi, của hồi môn của Tiểu Trùng cũng bị chuột cắn thủng một lỗ, mà tháng sau thôi là thành hôn rồi. Nhà ta mà mua tỳ sương làm bả chuột thì có khi phải mua mấy cân.

- Nàng cứ mua nhiều vào, bắt được rồi nhét vào mồm mỗi con nửa cân cho ta.

Vân Tranh sai người đi tìm con chuột, kết quả không tốt chút nào, mẹ con chuột bị mất, phải về Tuyền Châu chịu tang, Tuyền Châu cách Đông Kinh rất xa, mà con chuột thì đã đi hơn năm ngày, bất kể nhìn thế nào, chuyện ở Đông Kinh cũng không liên quan tới con chuột đó nữa, làm sao không tức cho được.

Tuy thế Vân gia vẫn còn nhiều chuột lắm, toàn nhờ công Ngũ Câu nuôi dạo trước, chúng kéo hết cả họ hàng xung quanh tới, giờ không còn người cho ăn, nên cắn phá loạn lên, nên triển khai chiến dịch diệt chuột quy mô. Lão Liêu sai người mua rất nhiều tỳ sương, ở Đại Tống mua thứ này là phải lập hồ sơ, nên khi Lão Liêu mua hết tỳ sương ở Đông Kinh làm phủ Khai Phong vô cùng khẩn trương.

Ba mươi mấy cân tỳ sương, đủ để hạ độc trên nghìn người rồi, khi bộ khoái báo về, Phùng Kinh xung phong đi chất vấn Vân Tranh, bị Lão Bao cản trở, chuyện này tất nhiên là phải hỏi cho rõ ràng, nếu không thì phủ Khai Phong thất chức, nhưng tiểu lại không có tư cách, Phùng Kinh tới khả năng bị Vân gia đánh, Âu Dương Tu lần trước bị Vân Tranh đóng cửa trước mặt, giờ vẫn còn hận, bởi thế Lão Bao đích thân hỏi cho rõ.

Đề tài lớn nhất của Đông Kinh mấy ngày qua vẫn là chuyện Ngũ Câu giết người, từ triều đường tới bách tính bình dân không ai không quan tâm, thậm chí hoàng đế cũng gọi Lão Bao vào hỏi chuyện, vừa tặng biển được mấy ngày đã xảy ra chuyện như thế, thể diện của hoàng đế cũng tổn hại, ý chỉ hoàng đế là bất kể thế nào cũng nhanh chóng khép lại vụ án.

Việc điều tra không hề thuận lợi, do ảnh hưởng tình tự, đám sĩ tử hết lời ca ngợi Từ Sinh khi còn sống chăm chỉ hiếu học thế nào, ngày hôm đó hành vi Ngũ Câu tàn ác ra sao, hoàn toàn không thể lấy làm chứng cứ.

Lão Bao tới nơi, thấy Lão Liêu buộc khăn lên mặt, đang ra sức nguấy thùng cơm trộn dầu, vừa ngấy vừa cho thêm tỳ sương. Vân Tranh ngồi xổm bên cạnh, một tay ôm Vân Tam, dặn nó không được ăn thứ này, bên cạnh còn viên võ quan nữa không rõ tên, mặc đồng phục của Ngũ thành binh mã ti, không biết là thuộc hạ Vân Tranh hay cũng tới tra án.

Nhìn thấy cảnh này Lão Bao yên tâm được một nửa, cười hỏi: - Vân hầu làm sao vậy, trong nhà bị chuột phá sao?

Vân Tranh tựa cười tựa không nói: - Không phải chuột phá thì ông nghĩ ta mua tỳ sương giết người à, ông nghĩ ta sẽ giết ai? Ngũ Câu đang bị dày vò trong ngục, ông không đi phá án, lại tới Vân gia tra hỏi chuyện mua tỳ sương.

Bao Chửng ngồi xuống xoa đầu Vân Tam: - Trong người Ngũ Câu đại sư có giun, rất nhiều, giống với bệnh Trần Bình thời Tam Quốc, rốt cuộc chết thảm không thể tả, ngự y đã kê thuốc cho ông ấy uống, thải ra giun đầy một thùng, cho dù thế trong người vẫn còn, theo ngự y nói, khả năng là giun lên não, cho nên đầu óc không tỉnh táo, phạm phải sai lầm. Thấy mắt Vân Tranh đầy vẻ nhạo báng, nói tiếp: - Lão phu muốn phán vụ án này do Ngũ Câu đại sư bị đau bệnh dày vò phát cuồng giết người, ông ấy đầy năm trăm dặm tới Thương Châu là được, ba năm sẽ về. Vân hầu, đây là kết quả tốt nhất rồi, người nhà nạn nhân vô tội, tha cho người ta đi, một đám người già trẻ nhỏ mà thôi, tổn hại họ chỉ làm hỏng thanh danh của ngài.

Tiếu Lâm ở bên cạnh đấm tay vào tường: - Một người xuất gia không tranh với đời, chỉ biết làm việc thiện, vậy đây là kết quả cuối cùng? Giun vào não? Liệu ông ấy có sống được quá ba năm không? Chỉ sợ chết rồi vẫn mang tiếng tội tù.

Bao Chửng nghiêm mặt nói: - Cho dù giết người không phải do ý của ông ấy, nhưng dù sao cũng là một mạng người, chẳng lẽ vì là người xuất gia mà không bị luật pháp quản hạt?

Đột nhiên sau lưng có tiếng nữ nhân lanh lảnh: - Vậy ra đây là Bao Hắc Tử, Bao Thanh Thiên mà Vân Tranh hay nói tới, ta rất muốn biết cái danh Thanh Thiên của ông từ đâu mà có?

Bao Chửng quay người lại chỉ thấy một phụ nhân mặc váy đỏ rực, tuổi chừng ba mươi, kiều diễm tuyệt luân, chỉ là ánh mắt đầy lửa giận. Vân Tranh chủ động giới thiệu: - Đó là tỷ tỷ của ta.

Hoa Nương đi tới gần nhìn Bao Chửng khắp lượt: - Ông biết vì sao Ngũ Câu bị bệnh không? Ông có biết cho dù toàn Đông Kinh có bị bệnh này, Vân gia cũng không ai mắc bệnh không, có biết chỉ cần cho ta một người khỏe mạnh, hai tháng sau ta có thể khiến bụng đầy giun không?

- Uống cho danh Thanh Thiên, ông có biết tên giám sinh họ Từ đó cho dù không gặp Ngũ Câu cũng chết không? Ông có biết trước khi hắn chết, người nhà hắn đã biến mất sạch rồi không? Ông tra án kiểu gì thế hả? - Lần này là Ngũ Câu, lần sau là đệ đệ ta, ông cũng cứ bỏ qua như thế à?

Vân gia chỉ có hai huynh đệ, phụ nhân này hiển nhiên không phải thân tỷ tỷ của Vân Tranh, nhưng gọi thẳng tên y, chứng tỏ quan hệ không tầm thường, thế nên dù bị nàng lớn tiếng chất vấn, Bao Chửng không giận, chắp tay một cái, dựa vào phản ứng của người Vân gia nãy giờ ông ta hiểu phần nào: - Vân hầu, ngài đã biết chuyện là do ai làm sao?

Hoa Nương phất tay: - Không biết.

- Phu nhân, vân hầu, nếu mọi người đã biết cứ nói cho ta, lão phu sẽ khiến kẻ ác phải chịu trừng phạt thích đáng.

- Không biết, ông tự đi tra đi, Vân gia không phải là tiểu dân phải dựa vào một vị thanh thiên đại lão gia minh oan, Vân gia tự có lực lượng, có biện pháp của mình. Người đâu, tiễn khách.

Hoa Nương nói xong dẫn Vân Tam vào sảnh đường, Vân Tranh chắp tay một cái rồi đi theo, bỏ lại Bao Chửng ở đó, Lão Liêu đi tới khom người mời.

Bao Chửng dẫm chân vội vàng rời Vân gia, chuyện này cần bàn bạc với đám Bàng Tịch, đây không đơn giản là vụ án giết người nữa rồi, ông ta rất lo Vân Tranh phát cuồng, bất kể thế nào cũng phải ứng phó tốt.

Sảnh đường chỉ còn lại ba người, Hoa Nương nói: - Ta chuẩn bị xong rồi, tối nay xuất phát, thách tên tiểu tặc đó thoát được.

Tiểu Lâm nhíu mày phản đối: - Nàng là phụ đạo nhân gia, một mình ở ngoài sao được, vả lại Lữ Huệ Khanh cũng không phải dễ chọc vào đâu.

- Hắc, Lão Tiếu, quên mất chuyện ở Nguyên Sơn rồi sao, hoàn cảnh như vậy mà Hoa Nương tỷ tỷ còn vượt qua được, chút chuyện này có là cái gì, huống hồ còn mang theo vô số nanh vuốt, Lữ Huệ Khanh chết là cái chắc. Hoa Nương mấy năm qua ở nhà chăm con hẳn là kìm nén lắm rồi, vừa xong nói tới chuyện truy đuổi, mắt nàng ánh lên, làm Vân Tranh có cảm giác thấy được hình ảnh thiếu phụ năm nào nhấc váy nhảy qua vũng nước ở cổng thành Đậu Sa quan:

- Quả nhiên chỉ Gà Nhép hiểu tỷ tỷ. Kệ Tiếu Lâm lỗ tai xì khói bên cạnh, đi tới khẽ vuốt má Vân Tranh cười quyến rũ: - Thân gái dặm trường cũng rất nguy hiểm, hay ngươi đi cùng tỷ tỷ?

Vân Tranh nuốt nước bọt, ánh mắt cố tránh những đường cong chết người của Hoa Nương, Lão Tiếu ở bên muốn giết người lắm rồi: - Hiện giờ ta là quốc hầu, muốn rời kinh phải báo cáo, nếu không sẽ thành lớn chuyện ngay.

- Xì, đám nam nhân các ngươi càng sống càng vô dụng, không kẻ nào dám đi thì ở nhà trông con cho lão nương.