Trí Tuệ Đại Tống

Quyển 8 - Chương 64: Giao ước




Đại quân của Vân Tranh rầm rộ tiến tiên lên, phía sau Lam Sơn chính là quân Tây Hạ, mình phải tới Lam Sơn trong thời gian ngắn nhất, vờ vịt chặn đường lui của Một Tàng Ngoa Bàng, sau đó lập quân trại nhìn Thanh Đường và Tây Hạ tác chiến.

Đó là nguyện vọng mỹ hảo của Vân Tranh.

Hình tam giác là kết cấu ổn định nhất cũng là phức tạp nhất, trong tam giác quan hệ đó, Vân Tranh phát hiện mình và Đồng Chiên, Một Tàng Ngoa Bàng giống như ba con lừa chạy quanh cối xay, y ở cuối, Đồng Chiên ở giữa, Một Tàng Ngoa Bàng ở trên cùng. Nếu như Đồng Chiên chạy nhanh một chút, đuổi sát Một Tàng Ngoa Bàng, Vân Tranh chạy không đủ nhanh, lập tức sẽ thành bị hai người kia đuổi sau đít.

Tới Lam Sơn, Vân Tranh quyết định phải chấm dứt tình thế khó chịu này, nên kiến lập một quân trại kiên cố, chặn đứng hậu phương của Một Tàng Ngoa Bàng, xem tình hình trước, không chỉ y có suy nghĩ này, vì thế thảo nguyên Thanh Đường đang tưng bừng bỗng chốc trở nên yên tĩnh.

Đặt văn thư thúc giục mình tấn công của Đồng Chiên xuống, Vân Tranh đi đốc thúc đám Khương Triết đang ra sức kiến tạo quân trại, làm rùa đen cũng được, lúc này đợi thiên thời biến hóa mới là quan trọng nhất.

Ưu thế lớn nhất của Vân Tranh là lương thảo sung túc, y đã vét sạch kho Trần Thương mang theo rồi, càng trì hoãn càng có lợi cho y, trong khi hai tên quỷ nghèo kia không có may mắn đó, nên tường cao hào sâu là chiến thuật thích hợp nhất vào lúc này.

Một trận mưa thôi đã cho thảo nguyên thêm không ít sức sống, khi mặt trời hồng hồng từ sau ngọn núi nhô lên, Vân Tranh hài lòng đứng trên tường quân trại, tuy trại làm bằng thiên sương xa, nhưng đối với đội quân du kỵ không có khí giới công thành mà nói, tòa thành này chẳng khác gì lạch trời không thể vượt qua.

Sắc mặt Đồng Chiên cực kỳ khó coi nhìn Thanh Nghị Kết Quỷ Chương xách hán tử trạng kiện như núi, hán tử đó từ bò phản kháng, mặc người ta túm cổ áo mình.

Mé phải đại trướng bị thủng một lỗ lớn, do chùy bay vào xé nát.

Thanh Nghị Kết Quỷ Chương hậm hực ném Kết Bưu xuống đất: - Bao năm qua ngươi hung hăng ngang ngược, gây thù chuốc oán khắp nơi, sao ngươi khẳng định là ta giết tộc nhân, cướp bò dê của ngươi?

Kết Bưu mắt đỏ kè, bóp chặt tay rống lên: - Có phải ngươi định nói là người Tây Hạ làm không?

Đồng Chiên nhíu mày: - Quỷ Chương thời gian qua luôn theo bên cạnh ta, không thể có chuyện đi giết bộ tộc của ngươi được, hơn nữa toàn bộ chiến sĩ đã tập trung, càng không thể có ai đi giết người của ngươi.

Kết Bưu bi phẫn tột độ: - Hung thủ là một đám thiếu niên đóng giả người Tây Hạ, thủ lĩnh, ngài nói đi, bộ tộc nào có những thiếu niên lợi hại nhất? Còn chẳng phải Đạt La tộc của hắn sao, những năm qua hắn luôn ngầm bồi dưỡng lực lượng, thiếu niên mười lăm tuổi đều đã là chiến sĩ rồi, chỉ có thiếu niên trong tộc hắn là không tham gia, hắn nói là hi vọng tương lai của Thanh Đường, ha ha ha, tộc nhân của ta không chết vì đói, không chết dưới đao của Tây Hạ, chết uất ức bỏi đám lang sói tự xưng huynh đệ.

Hạt Dược nghe vậy nói vào: - Kết Bưu huynh đệ, nếu là thiếu niên, rất có thể là Vân Tranh, trong tay y có một đội Thiếu niên quân, đều là đám tiểu tử mười lăm mười sáu.

Lời này không làm Kết Bưu bình tĩnh lại, càng khiến hắn cuồng nộ định xông tới: - Ngươi xỉ nhục dũng sĩ Mông La Giác của ta, đám người Tiểu Tống yếu như gà làm sao giết được hùng ưng.

- Đủ rồi! Đồng Chiên quát: - Kết Bưu, chuyện này ta sẽ điều tra tới cùng, cho ngươi một câu trả lời thỏa đáng, giờ Thanh Đường ở trong nguy cơ lớn, không thể xuất hiện nội loạn,vượt qua được hẵng tính.

Kết Bưu nước mắt ngắn dài: - Thủ lĩnh, hãy cho ta về trông coi tộc nhân, ta sẽ không sinh sự, đợi chiến tranh kết thúc mới tìm hung thủ.

- Câm mồm, sẽ có người về bảo vệ tộc nhân của ngươi, nhưng không thể là ngươi được.

Đồng Chiên mắng Kết Bưu xong, lại bảo: - Quỷ Chương, mai ngươi làm chủ công, Hạt Dược hộ trận, Kết Bưu kết trận ở mé trái đề phòng Vân Tranh, nếu quân Tống đánh Một Tàng Ngoa Bàng thì ngươi lập tức gia nhập công kích. Mọi người, vận mệnh Thanh Đường trông vào trận chiến này, nếu thất bại, chúng ta chỉ còn cách quay về cao nguyên, đợi ngày phục sinh.

Lam Sơn uốn lượn từ đông sang tây, cuối cùng bị Hoàng Hà cắt ra làm đôi, lúc này ở trên sông có một cái thuyền gỗ không lớn buộc bởi hai sợi xích sắt, một đầu là quân Tống, một đầu là quân Tây Hạ, trên thuyền bày một cái bàn, hai người đang ngồi ôn chuyện cũ, không khỏi cảm khái.

- Tướng quốc, một tả thư trưởng nho nhỏ lại được cùng ngài uống rượu, thực vinh hạnh vô cùng. Vân Tranh nâng chén rượu lên mời:

- Ài, năm xưa ta đã biết tiên sinh là bậc kỳ tài, muốn giữ lại Đại Hạ, đáng tiếc khi ấy ta vì tị hiềm không có mặt ở Hưng Khánh phủ, để tiên sinh phải ủy khuất làm tả thứ trưởng, rồi bất mãn bỏ đi. Một Tàng Ngoa Bàng một thân Hán phục tiêu chuẩn, từ cách ăn mặc tới phong thái, rất dễ nhầm hắn với vương công quý tộc Đại Tống, đích thân rót rượu sữa cho Vân Tranh, niềm nở nói: - Tiên sinh đã lâu không về Đại Hạ, nếu như bây giờ trở về, chức Tây Lương tiết độ sứ nắm chắc trong tay.

Vân Tranh thì nhận lấy bầu rượu trong tay Một Tàng Ngoa Bàng, lắc lắc: - Cái bình uyên ương này ta từng thấy ở Đại Tống rồi, có hai tầng, một tầng chuyên môn chứa rượu độc, một bầu rót hai chén, cái có độc cái không, thần kỳ vô cùng.

Một Tàng Ngoa Bàng cười phá lên: - Chúng ta là tử địch, dùng rượu độc chiêu đãi cũng là nên mà.

Vân Tranh gật gù: - Có lý, mưu hại mạng người mà tướng quốc có thể nói quang minh chính đại như thế Vân Tranh bội phục, nếu đã thế con cá chép tẩm độc này cũng không tiện mang ra nữa.

Một Tàng Ngoa Bàng chắp tay xoay lưng với Vân Tranh nhìn nước sông cuồn cuộn, nói: - Chúng ta đều phải trải qua muôn vàn khổ cực mới có ngày hôm nay, phong vân thiên hạ, đời người tới mức này, chết cũng không cần quá hối tiếc. Vân Tranh, ngươi thèm Hà Hoàng lắm phải không?

- Ài, gần đây từ miệng thương cổ mới biết tướng quốc đã đại phá Hồi Hột, Vân Tranh không thể không thừa nhận mình đã thất bại, kế một đá ném hai chim mà để chạy mất một con đúng là thất bại.

Một Tàng Ngoa Bàng quay lại, ánh mắt trở nên dữ dội: - Trương Trắc bại trận, toàn quân bị diệt không có gì đáng nói, kẻ làm tướng cầm quân, đã giết người sẽ phải chuẩn bị một ngày như thế. Nhưng nước Tống các ngươi tự xưng quân tử, vậy mà chế tác người khác thành nến, đó là đạo quân tử nước Tống vẫn khoe khoang với thiên hạ đó sao?

Vân Tranh trong lòng chửi rủa mười tám đời Lý Thường, nhưng đối ngoại nhất trí, ngồi vững vàng trên sàn thuyền, giọng lạnh như băng: - Giống như thợ săn săn được thú dữ, luôn để lại một phần làm tiêu bản kỷ niệm vậy thôi, Trương Trắc tàn hại đồng bào, là dã thú, điều này không ảnh hưởng tới tác phong quân tử.

- Hay, ta sớm biết cái gọi là quân tử chỉ có trong mồm các ngươi thôi mà, được, thù này ta nhớ. Một Tàng Ngoa Bàng giọng trấn tĩnh ném bầu rượu xuống sông: - Ta không cam lòng, nhưng không thể không trở về Đại Hạ, Vân Tranh, dây dưa mãi ở đây đều không có lợi cho bên nào hết, ngươi đừng vờ vịt tỏ ra sung túc sẵn sàng tiêu hao thời gian với ta, nếu thế ngươi đã đủng định cắm quân ở Tần Vương Xuyên xem ta và Thanh Đường đánh sống chết rồi. Ta biết cung ứng lương thảo của nước Tống đã tới cực hạn rồi, các ngươi cũng gặp thiên tai, đánh lâu thế nào cũng có dân biến, chưa nói nếu để nước Liêu thừa cơ, nước Tống ngươi được không bằng mất. Chúng ta nói thẳng đi, ta sẽ đánh Đồng Chiên một trận, ngươi phải đảm bảo không được đánh lén ta, thực ra chẳng cần nói, ta biết đối tượng ngươi đánh lén Đồng Chiên.

- Được, vậy giao ước, trong vòng ba năm hai ta không xâm phạm nhau, ngươi cần thời gian củng cố Thanh Đường, lão phu cũng củng cố cương vực Hồi Hột, đợi mọi người chuẩn bị xong, ta ngươi sẽ chém giết một trận giữa nơi trời cao mây trắng này, xem ai mới là người thắng lợi cuối cùng.

Vân Tranh thở dài, kẻ này thật lợi hại, mình tính toán gì hắn đều thấy, hắn làm gì thì mình mãi sau mới biết, hậm hực ném đĩa cá rán đi: - Tâm tình hai ta lúc này đều giống nhau, muốn giết chết đối phương, nhưng lại không thể không buông tha đối phương. Trận này tướng quốc đích thực thắng rồi, ta không thể không diệt Đồng Chiên, kế hoạch tiến hành tới mức này nếu để hắn thoát, Đại Tống sẽ có thêm một tử địch.