Trí Tuệ Đại Tống

Quyển 8 - Chương 59: Người tính không bằng trời tính




Phú Bật nghe nói Vân Tranh gọi Long Thiết Kiều tới, hỏi chuyện một hồi, mắng y không tiếc lời, nói Long Thiết Kiều là ẩn sĩ, Vân Tranh đối xử vô lễ như vậy, ông ta cho rằng người này sẽ quay lại chốn sơn dã không thèm ra nữa.

Theo lý mà nói thì ẩn sĩ sơn dã đa phần là kẻ cuồng ngạo, một nhân vật thông hiểu nhân tình thế cố như vậy, nghe lời Phú Bật nói, khiến Vân Tranh như gặp được trong truyền thuyết, nhân vật thế này sánh ngang với Gia Cát Khổng Minh, thông thường sĩ đại phu vô cùng tôn kính, Vân Tranh không đích thân tới nhà cầu hiền, mà cho gọi người ta tới như phó dịch, sao Phú Bật không nổi giận?

Không ngờ ba ngày sau Long Thiết Kiều dẫn theo cả nhà hai mươi bảy người tới quân doanh.

Sau khi nhận phù tiết con dấu từ Vân Tranh và Lý Thường, Long Thiết Kiều dẫn một đứa cháu mười hai tuổi, cưỡi con lừa lên đường, từ chối Vân Tranh phái quân đi theo bảo vệ.

Còn Vân Tranh đột nhiên cũng vội vã dẫn quân lên đường, tiến về phía Tần Vương Xuyên, giữ một khoảng cách an toàn với Một Tàng Ngoa Bàng, hai quân như là thay đồn trú, một đi thì một tới.

Tần Vương Xuyên liên tiếp trải qua mấy cuộc đại chiến, mùi máu tanh trong không khí tới giờ vẫn chưa tan, trong đống đổ nát còn thấy không ít thi thể thối rửa.

Quảng Ngô lĩnh đã bị phê hoàn toàn, rừng thông nguyên nhân gây ra thảm cảnh ấy cũng đã cháy đen, Phú Bật nhìn cảnh thê lương trước mắt lòng cảm khái không thôi, trong quân báo của Vân Tranh cũng không nói ông ta đã rời Tần Vương Xuyên, hiện đại lão ở Đông Kinh còn nghĩ rằng ông ta vẫn đang cố thủ.

- Mấy vạn chiến sĩ máu nhuộm cát vàng, Phú Bật sau này cho dù có cẩm y ngọc thực cũng không nuốt trôi, Vân hầu, xin ngài khi ghi công vào sách, hãy cho các tướng sĩ chiến tử này chút công tích, là lão phu vô dụng, liên lụy ngàn quân.

Lý Thường thấy Phú Bật thương cảm, nói chen vào: - Ta đã đem quân công của ngài bán sạch rồi, trừ những người muốn vào sĩ đồ, còn quân công tướng sĩ sẽ đổi ra bạc, giao cho ngài, muốn chia thế nào ta không quản.

Phú Bật chắp tay vái một cái, coi như tạ ơn, với quân tốt chiến tử, quân công chẳng có chút ý nghĩa nào, chẳng bằng đổi thành lương thực, hỗ trợ gia quyến.

Ông ta ở lại chuẩn bị đón tiếp tín sứ triều đình phái tới, đồng thời xây dựng lại trại lớn, còn Vân Tranh tiếp tục dẫn quân hướng về phía Thanh Đường.

Đại quân vừa mới đi qua Quảng Ngô lĩnh thì trận mưa đầu tiên của tây bắc trong năm nay đổ xuống, có lẽ vì tích trữ quá lâu, nước mưa như thiên hà vỡ đê, nước ào ào trút xuống.

Người tính không bằng trời tính, Vân Tranh đành phải tìm một chỗ đất cao đóng quân, mưa thành thế này chẳng ai đi được nữa, thời gian không gian phảng phất bị cơn mưa lớn đóng đinh vào một chỗ.

Đất đai khô hạn đột nhiên tiếp nhận lượng nước quá lớn, bão hòa rồi xuất hiện lũ quét.

Vân Tranh mặt tối sầm nhìn dòng lũ ầm ầm chảy qua trước quân doanh, nhìn màn mưa không dứt, chỉ muốn chửi một phen, lượng mưa này chia đều trong năm đã chẳng có bao nhiêu người chết oan.

Nếu mưa nhỏ một chút thì Vân Tranh còn có thể dẫn đại quân lui về Tần Vương xuyên, nhưng thời tiết thế này không ai nhúc nhích được, cây cối ở Quảng Ngô Lĩnh đã bị lửa thiếu trụi, đất đai phơi mặt dưới cơn mưa, uống no nước, trời biết sẽ xảy ra chuyện gì.

Y vốn định đợi cho sói với hổ cắn xé nhau nhưng không được nữa rồi, mấy hôm trước ám vệ đã báo tin, tình hình ở Đông Kinh hơi quái dị, Văn Ngạn Bác đang trên đường tới triệu y về Đông Kinh, không phải là sứ giả, mà dùng hẳn một đại thần, đủ biết y không có cơ hội từ chối lệnh này, nên Vân Tranh không còn cách nào khác là tức tốc dẫn quân bắc tiến, chỉ cần đang tham chiến, y sẽ có đủ cớ để từ chối lệnh triệu hồi này.

Thế nhưng cơn mưa bất ngờ cản mất lối, mưa cũng thành kẻ địch lớn nhất của quân Tống, những cái lều tốt nhất được mang ra che cho thuốc nổ, thế nên ngay cả lều của Vân Tranh cũng bị dột, cả cái lều lớn mà không kiếm nổi một chỗ khô ráo.

Hành quân bên ngoài chẳng thể yêu cầu nhiều, bị mưa ướt, cùng lắm ốm một trận, nhưng cung tên bằng gân trâu một khi bị thấm hơi nước thì nhũn ra, không dùng nổi, thời đại này, trừ khi là tới mức không thể đội trời chung, nếu không rất ít khi giao chiến khi trời mưa.

Bầu trời đen kìn kịt như cái nồi lớn úp lên đỉnh đầu, không cách nào dự đoán được trận mưa lớn này sẽ kéo dài bao lâu.

Trong thời tiết tồi tệ đó, Long Thiết Kiều tới được hẻm Hổ Khiêu, nơi này đang lộ ra bản mặt nguyên thủy của nó, dòng nước hùng dũng chảy qua sơn cốc hẹp, khi qua đá Hổ Khiêu trứ danh, không ngờ ma sát tạo nên tiếng rít chói tai, làm người ta hiểu thế nào gọi là sơn cùng thủy tận.

Hạt Dược và Long Thiết Kiều ngồi bên đống lửa không nói một lời, dùng bát lớn uống rượu mạnh, đó là số rượu ít ỏi còn lại của Vân Tranh.

- Ngươi năm nay đã bốn mươi rồi, không còn bao nhiêu thời gian cho ngươi nữa đâu, Đồng Chiên quá trẻ, ngươi không có cơ hội tranh giành với Đồng Chiên, hắn cũng không cho ngươi cơ hội đó. Kiếm quan chức nước Tống để cả nhà được sống vài năm yên ổn đi, trong tộc chẳng lúc nào đủ lương thực ăn, khi dư dả thì đi nộp thuế cho người ta, lúc đói kém có ai để ý tới ngươi không?

Hạt Dược có thể hình phổ biến của người thảo nguyên, cao đậm người, râu rậm, đôi mắt cho thấy đây là kẻ an phận, nghe thế uống một hơi hết bát rượu.

Long Thiết Kiều rót đày bát cho hắn, tiếp tục nói: - Chúng ta là thân thích, không dấu ngươi, giờ này năm sau ta làm huyện lệnh Cốc Thành, nếu không có gì bất ngờ có thể làm cả đời, ta và ngươi liên thủ, chỉ cần ẩn nhẫn vài chục năm, con cháu chắc gì không có một nhân vật như Lý Kế Thiên?

Hạt Dược nhíu mày không phục, hắn thấy mình là hảo hán đội trời đạp đất, chẳng qua không gặp thời: - Vì sao bây giờ không được?

- Thứ nhất, thực lực chúng ta không đủ, tài cao mà mệnh mỏng chỉ đem lại họa thôi, nếu không thì sống trong dằn vặt cả đời như ngươi. Hai nữa, nước Tống giờ khác rồi, đánh bại cả Tây Hạ hùng cường, ngươi nghĩ xem, một nhân vật như Lý Kế Thiên xuất hiện, chẳng mấy chốc bị người ta bóp chết. Long Thiết Kiều nản chí nói: - Anh hùng đều ứng vận sinh ra, năm xưa Lý Kế Thiên quật khởi là do nước Tống bắc chinh thảm bại, là thời thế tạo ra anh hùng.

Hạt Dược đấm bàn: - Một Tàng Ngoa Bàng đi, Vân Tranh lại tới, người Thanh Đường mất đi vinh diệu của mình, kẻ khác chém giết trên đất đai của chúng ta, mà chúng ta chỉ biết trốn thật xa, đợi chiến sự kết thúc để thu thập tàn cuộc, đó là xỉ nhục của thảo nguyên.

- Cữu huynh, kẻ thức thời mới là tuấn kiệt, ta trước kia dựa vào Phú Bật, nhưng kẻ độc đoán chuyên quyền, còn Vân Tranh là kẻ tôn sùng lợi ích chia đều, quan sát di dân, ta cũng nhận thấy, y không phải là kẻ kỳ thị tộc khác như đám sĩ đại phu nước Tống, nếu như thành tâm thành ý trợ giúp hắn sẽ có báo đáp.

Hạt Dược uống rượu ừng ực, Mạt Nhi Thủy Ba tộc gần như đã rơi vào tuyệt cảnh, nếu như chẳng phải có Long Thiết Kiều ngầm viện trợ thì đã không cầm cự nổi rồi.

Long Thiết Kiều là kẻ buôn lậu muối lớn nhất Tần Châu, còn Mạt Nhi Thủy Ba bộ là người bảo vệ muối lậu trên thảo nguyên, hai bên lợi ích kết hợp chặt chẽ.

Bao năm qua luôn ẩn nhẫn, lặng lẽ tích góp lực lượng, đợi Giác Tư La qua đời, A Lý Cốt do mình nâng đỡ thì chết không thấy xác, Thanh Nghị Kết Quỷ Chương như chó dại bám chặt mình, làm cái gì cũng không qua được sự giám thị của hắn.

- Ta là đặc sứ của Vân Tranh, có toàn quyền, hãy tranh thủ, là bộ tộc đầu tiên quy thuận, phần thưởng chắc chắn là hậu hĩ nhất... Cơn mưa này là cơ hội, không ai giám thị được hành động của ngươi.

Âm mưu trong mưa lớn lên giống cây nấm.