Trí Tuệ Đại Tống

Quyển 8 - Chương 49: Đại chiến Loạn Thạch pha (4)




Thiết giáp kỵ xung phong cần khoảng cách rất dài, như thế mới tích đủ động năng, chúng ùn ùn kéo tới như dòng thủy ngân, mang theo cảm giác chuyên biệt của kim loại nặng lao vào quân Tống, chông chống ngựa đều bị mã sóc hất văng một cách dễ dàng, mỗi một kỵ binh nặng đều là đại lực sĩ nổi danh.

Một số chiến mã dẫm phải những cái hố nhỏ, chiến mã tức thì gãy chân, ném kỵ sĩ về phía trước, không kịp kêu tiếng nào đã bị chiến mã đằng sau dẫm nát.

Đối diện với đòn tấn công như núi lở của người Tây Hạ, Vân Tranh không có nhiều lựa chọn, trong ánh mắt kinh ngạc của Mạc Lỗ Cáp, y dẫn toàn quân rút lui, thậm chí có thể nói là bỏ chạy.

Quân Tống chạy rất gấp, tiền đội biến thành hậu đội, cửa núi chật hẹp không gây cản trợ gì, toàn quân mau chóng biến mất trong hẻm núi, có điều sau ngọn đồi thấp có cờ lộ ra.

Thiết giáp kỵ muốn tăng tốc tới cực hạn cần một dặm, mà khoảng cách hai quân vừa vặn một dặm, giống như điều kiện hoàn mỹ, cho nên Mạc Lỗ Cáp không chút do dự giảm tốc độ, khống chế ở khoảng cách an toàn.

Đó là khuyết điểm của kỵ binh nặng, muốn dừng lại hoàn toàn là rất khó khăn, Mạc Lỗ Cáp kinh nghiệm mượn sườn dốc quân Tống bày trận để giảm tốc độ, nhìn quân Tống vẫn đang chạy chối chết, chửi um xùm, vừa xong không nên giảm tốc mà phải tăng tốc đuổi theo đám nhát gan đó mới đúng.

Trương Trắc cũng đã lên sườn núi, nhìn địa hình phía sau, nở nụ cười, đó là vùng bình nguyên rộng lớn, ở địa hình này thiết giáp kỵ là vô địch, cho dù có mai phục cũng chỉ làm trò hề thôi.

Tên Vân Tranh khốn kiếp ở đằng xa lại bắt đầu bày trận, lần này trận hình dày hơn nhiều.

- Tướng quân, xin cho mạt tướng tấn công lần nữa, nhất định sẽ mang đầu Vân Tranh về. Vừa rồi bị lừa một vố Mạc Lỗ Cáp cảm thấy bị xỉ nhục lớn:

Trương Trắc quan sát địa thế phát hiện hai bên rừng có chim chóc bay lên, ngốc cũng biết có phục binh ở đó, nhưng không quá bận tâm, lấy bộ binh mai phục kỵ binh là ngu xuẩn, kỵ binh quân Tống chẳng đáng lo, chỉ cần đủ không gian hoạt động, thiết giáp kỵ là vô địch, lệnh Lý Thanh: - Đi mở đường, kiểm tra kỹ càng đường phía trước, Vân Tranh không phải kẻ dễ dàng mạo hiểm.

Lý Thanh dẫn một đội khinh kỵ cẩn thận xuống núi, không bao lâu sau phát hiện trong bụi cỏ dưới sườn núi là chi chít hố hãm mã, nhiều tới mức làm người ta muốn phát cuồng, hít sâu một hơi, vừa rồi mà thiết giáp kỵ đuổi theo chắc chắn không còn ai sống sót.

Phía đầu kia ở trên Loạn Thạch pha, quân Tống đem những chiếc xe lớn bày trước trận, tạo thành một phòng tuyến hình vòng cung.

Ngô Kiệt hăm hở xoa tay: - Đại soái, hố hãm mã bị phát hiện rồi, giờ chỉ còn trông vào bọn chúng thôi, nếu kỵ binh Trương Trắc tấn công xe thành, trận này chúng ta sẽ thắng chắc.

- Đợi khi Trương Trắc lấp kín được những cái hố kia, sĩ khí ắt giảm đi rất nhiều, ài thứ này ta vốn định dùng để chiêu đãi Một Tàng Ngoa Bàng cơ, vì bọn chúng mà Thôi Đạt tìm ta khóc lóc kể công suốt, không biết Trương Trắc có nhận ra không? Vân Tranh có chút hồi hộp, thực lòng y tự biết mình, hoạch địch chiến lược thì Vân Tranh tự tin ngồi bàn luận với Địch Thanh, nhưng đánh trận cụ thể, y vẫn hơi non một chút, nên mới phải dùng cách bất biến để ứng phó vạn biên, kéo địch vào Tần Châu được mình bố trí thiên la địa võng, không ngờ Trương Trắc vòng qua được Tần Vương Xuyên, tuy Trần Thương đạo cũng có quân Tống phòng vệ, nhưng Vân Tranh không đặt lòng tin vào chúng:

Khương Triết nói: - Thuộc hạ lúc mới nhìn thấy thứ này cũng thất kinh, đám Lão Hổ Báo Tử càng sợ són đái, Trương Trắc sống ở phương bắc, làm sao biết được sự lợi hại của nó.

Vân Tranh nhớ lại cuộc chiến ở Ô Sào thành của Nông Trí Cao không nhịn được cười, có chút nóng lòng muốn xem xem thiết giáp kỵ Tây Hạ đối diện với nó sẽ thế nào: - Thôi Đạt mấy năm qua bỏ sức không ít.

Lang Thản bĩu môi: - Đại soái còn nói, hắn béo như lợn rồi, biến thành tên thương nhân thực thụ, thuộc hạ lúc mới nhận quân, khó khăn chồng chất, muốn nhờ hắn hỗ trợ, thế mà hắn mở mồm đòi chia lợi tức ngay, tên gian thương khốn kiếp, mở mồm là lợi nhuận, đóng mồm là tiền bạc, Thôi Đạt hiền lành chất phác năm xưa không còn nữa rồi. Đại soái không cần khách khí với hắn.

Vân Tranh phất tay: - Thôi, tranh thủ lúc Trương Trắc lấp hố, chúng ta ăn chút lót dạ đi, ăn bữa này không biết bữa sau là bao giờ, không được sơ xuất, người Tây Hạ chinh chiến quanh năm, kinh nghiệm hơn chúng ta nhiều, không nên quá chắc chắn vào điều gì.

Mí mắt Trương Trắc nháy liên hồi, hắn cảm giác Vân Tranh thế nào cũng có kế hoạch dự phòng, rừng cây rõ ràng có phục binh rồi, phái ba đợt thám báo đi nghe ngóng mà không có bất kỳ tin tức gì truyền về.

Chỉ cần đề phòng trước là đủ, dù sao phục binh kiểu gì thiết giáp kỵ cũng đánh tan thôi, quân lực của Vân Tranh chỉ có ngần đó, không cần sợ, không phải hắn coi thường địch, sự tự tin của hắn trải qua trăm trận chiến lớn nhỏ mới có.

Ngẩng đầu nhìn trời, đã qua trưa, đại chiến phải kết thúc trong buổi chiều, thắng hay bại phải dứt điểm nhanh.

Tu một ngụm rượu mạnh, Trương Trắc đứng dậy nói với Mạc Lỗ Cáp chưa từng rời lưng ngựa: - Bắt đầu đi, ngươi xung phá bản trận của Vân Tranh, ta và Trương Thọ, Lý Thanh dẫn khinh kỵ bảo vệ hai cánh, thắng được trận này, đại quân vào Lũng thành, cho các ngươi thoải mái mười ngày muốn làm gì thì làm.

Những lời này khiến đã võ sĩ Tây Hạ kích động vô cùng, tiếng hú như dã thú chấn động cả vùng, ngựa chồm lên kích động.

Phía bên kia quân Tống cũng đang làm công tác động viên trước trận chiến.

- Nghe đây, biết trên chiến trường loại nào chết nhanh nhất không? Đó là loại nhát gan, càng nhát càng chết nhanh, muốn sống chỉ có một cách là chém chết địch, không còn vũ khí thì nắm đấm, chân, đầu, dùng răng của các ngươi. Giết chết chúng là thắng...

Lão binh đi qua đi lại, vừa chỉ huy chuẩn bị vừa khích lệ tinh thần.

Tân binh thì bận lắp các loại thuốc nổ và dầu hỏa vào nỏ pháo, vì căng thẳng, muốn nhanh chóng giết địch, nên cho hơi nhiều một chút, bị lão binh bợp một phát vào đầu: - Ngu xuẩn, nỏ pháo cho bao nhiêu có định hạn sẵn, ngươi cho nhiều thuốc nổ như thế, tên không bay đi được, người bị thương chính là ngươi.

Vân Tranh lên ngựa, Hầu Tử giúp y dùng gân trâu buộc chiến đao vào cánh tay, dù là thế hắn vẫn lo chiến đao của lão gia bị người Tây Hạ đánh bay, thường ngày ở nhà chẳng chịu luyện tập, suốt ngày chơi với Lạc Lạc, còn cưỡi được ngựa là may, đánh đấm thì không hi vọng gì.

Không có cách nào khác, Vân Tranh chưa có cái uy lớn Địch Thanh hay Một Tàng Ngoa Bàng, lúc này nếu đứng sau chỉ huy sẽ bị bộ hạ xem thường, vào thời khắc đại quân quyết chiến đều phải đích thân dấn thân vệ lên tuyến đầu khích lệ lòng quân.

Lý Thường dùng cả hai tay vịn thành xe mới không ngã xuống, trọng giáp trên người như nặng ngàn cân, làm ông ta không thở nổi, thậm chí tim hình như cũng không đạp nữa, run run dặn: - Đại tướng quân, đừng chết, nhất định không được chết, ngài chết, lão phu cũng không sống nổi nữa.

Vân Tranh cười lớn: - Lý giám quân, nếu chuyến này còn sống trở về, ta sẽ cho ông đánh lại, nếu ta da ngựa bọc thây thì ông đừng thù hận nữa. Vân Tranh kiếp này, khó nói nhất là lời xin lỗi.

Nói xong không nhìn Lý Thường nước mắt chạy dài, thúc ngựa dẫn thân vệ tới trước trận, chiến đao đặt trước mặt, lặng lẽ chờ thời cơ.

Hai tráng hán mình trần ra sức gõ trống trận, tùng! Tùng! Tùng! Tiếng trống trận giục giã làm lòng người kích động, binh sĩ đồng thanh hô vang: - Chiến! Chiến! Chiến.