Trí Tuệ Đại Tống

Quyển 8 - Chương 27: Chuyện mừng




Lão tiên sinh mỗi lần nhắc tới Hậu Tấn hoàng đế Thạch Kính Đường là khóc, nhiều lần còn uống say, Vân Tranh không hiểu vì sao, hỏi tiên sinh không trả lời, nghe lão phó Phúc thúc nói, hình như lão gia có chút quan hệ với Thạnh Kính Đường..

Thành Đông Kinh bắt đầu một ngày mới trong mùi cá tanh, thời gian tới bọn họ sẽ phải quen với cái mùi này, buổi sáng Hàm Ngưu một mình đi giày da, phanh ngực nghênh ngang bước giữa đường, cơ ngực hùng tráng làm đám lưu manh đầu đường xó chợ cực kỳ hâm mộ, đồng thời lén lút kéo áo vào, không dám khoe người trước mặt hán tử sừng sững như ngọn núi này.

Hôm nay Hàm Ngưu tới chợ mua một con nhạn, còn hẹn trước lò mổ lấy bộ xương sườn to, trên đường về đi qua cửa hàng bạc lấy một bộ trang sức tinh xảo đã đặt trước, vì hôm nay phu nhân đi định thân cho hắn.

Nhà nữ là một ngu hầu của Phủng Nhật quân, họ Chu, đều là tướng môn cả, cho nên rất thuận lợi, nghe phu nhân nói, khuê nữ đó tướng mạo không tệ, mắt to mày rậm, nhìn là biết cô nương hào sảng. Hay nhất là năm nay vừa tròn mười bảy, trì hoãn tới tận bây giờ là vì khuê nữ đó từ chối mấy nhà, kết quả người cầu thân thưa dần.

Khuê nữ ở Đại Tống mười bốn mười lăm đã xuất giá, chỉ có Vân gia là khác, cho nên Hầu Tử vẫn đang khổ sở đợi Tiểu Trùng tròn mười tám, vì hầu gia nói cười tiểu cô nương mười bốn mười lăm là cầm thú.

Hàm Ngưu cười rách miệng, vì năm nay định thân, năm sau cưới là đẹp, tính tháng thì sẽ cưới tức phụ trước Hầu Tử.

Cả Hàm Ngưu và Hầu Tử đều không biết cha mẹ là ai, càng không biết họ mình là gì, nên tùy tiện dùng luôn họ hầu gia, loại chuyện này Vân Tranh kệ lão bà quản, Lục Khinh Doanh không hổ thiên kim tiểu thư thế gia, đặt tên rất khéo, Hầu Tử là Vân Văn, Hàm Ngưu là Vân Võ, trượng phu văn võ toàn tài, hai người thân cận nhất theo hầu là Văn Võ quá chuẩn rồi. Nhưng đến khi phát hiện trong tộc phổ của Vân gia có hai chi nhỏ là Vân Văn, Vân Võ thì kinh ngạc lắm, hỏi ra mới biết Vân Nhị viết, liền đánh cho nó một trận nên thân, Vân Tranh là người ý thức nguy hiểm cao, không thích cho hết trứng vào một giỏ.

Nhưng chuyện đã rồi, để thế cũng được.

Hàm gia, đó là ngoại hiệu của Hàm Ngưu ở Đông Kinh, trong đám hảo hán đường phố, hắn cũng là nhân vật tiếng tăm lắm, còn có người so sánh hắn với ông Hanh ông Cáp trong truyền thuyết viễn cổ.

*** Hai ông canh cổng đền.

Khuê nữ của Chu gia tên là Chu Nhị Nha, Hàm Ngưu cảm thấy tên của nàng rất hợp với tên mình, không biết hôm nay có gặp được cô nương đó không, nghe Tiểu T... À Hòa Mi nói, khuê nữ ấy có mấy nốt rỗ trên mặt, không biết có ảnh hưởng tới mỹ quan không?

- Hàm gia, đây là hồng lý ngư mà tiểu nhân bắt được từ Hoàng Hà đấy, ngài xem đi, vẫn còn tươi nguyên nhé, Thôi gia muốn mua mà tiểu nhân không bán, nghe nói hôm nay Hàm gia có hỉ sự, nên chuyên môn giữ lại, ngài xem trông đỏ đỏ may mắn chưa? Người bán cá bắt con cá dài hơn xích từ trong giỏ trúc ra, con cá còn giãy đành đạch:

- Được, Hàm gia mua. Hàm Ngưu hào phóng ném một miếng bạc vụn tới, chẳng cần biết tên bán cá có phét lác không, hắn cũng biết mình ngốc nên không thèm nghĩ nhiều, nghe thoải mái là mua, nhưng đừng nghĩ lừa hắn mà dễ, một khi hắn phát hiện ra thì coi chừng, lúc đó rỡ nhà là nhẹ: - Lát nữa mang tới phủ, đừng để chết, tiền dư thưởng cho ngươi.

Ở chợ ai cũng thích Hàm gia, vì hắn hào sảng dễ gần, mua bán không bao giờ mặc cả, thế nên ai có đồ tốt đều ưu tiên đợi Hàm gia tới để giới thiệu, khi Hàm gia không vừa mắt mới tính bán cho người khác. Bởi thế Hầu Tử rất ghét ra đường với người huynh đệ này, nếu mà đi thanh lâu với hắn càng thảm, nhìn thể hình kia đi, e là lão gia cũng thu hút các cô nương bằng …

Về tới nhà, Lão Liêu ngồi ở phòng gác cổng chơi cờ uống trà với lão binh què, thấy Hàm Ngưu vẫy tay: - Tới tìm thẩm thẩm ngươi, bà ấy làm áo mới cho ngươi rồi, mặc vào rồi tới chỗ phu nhân, phu nhân có điều muốn nói.

Hàm Ngưu vâng một tiếng xách đồ tới tiền viện, Liêu thúc năm năm trước tục huyền, cưới phụ nhân họ Trương, tính cách hiền lành, năm kia sinh cho Liêu Thúc một nhi tử, năm nay lại hoài thai, làm Liêu thúc cười suốt.

Lão Liêu bị què, lão binh trông cửa cũng què, cho nên rất thân, lão binh cười hì hì nhìn theo bóng Hàm Ngưu: - Năm nay trong phủ chuyện vui không ngớt, Hàm Ngưu và Hầu Tử chỉ cần thành thân là tính thành hộ riêng, nếu phu nhân sinh thêm một vị tiểu thiếu gia nữa, Vân gia ta coi như có sinh rễ bám chắc rồi.

Lão Liêu cũng vui vẻ vuốt râu: - Tốt nhất là sinh thêm hai vị tiểu thiếu gia, nhà ta không thiếu phú quý, không thiếu tiền tài. Thêm hai năm nữa Nhị gia thành thân, vào triều làm quan, thế là nhà ta có cả văn lẫn võ, đáng tiếc lão thái gia và lão phu nhân đi quá sớm, không thấy hai vị lão gia thành tài.

Vân Tranh cầm cuốn sách đi qua đi lại trong sân, đây là sách Bành Lễ tiên sinh đưa cho xem, là Chính Mông do Trương Tái Trương Hoành Cừ viết, trong mắt lão tiên sinh, cuốn sách này còn non nớt, không tính là lý luận đại gia, nhưng cách nhìn sự vật mới mẻ, phù hợp với Vân Tranh.

Đời sau Vân Tranh đã học tâm học của Trương Tái, cho nên giờ xem cuốn Chính Mông này khó nuốt, nhưng là bài tập tiên sinh giao, không thể không xem.

Hàm Ngưu và Hầu Tử cứ lảng vảng bên cạnh, lại còn chốc lát thay một bộ quần áo khác nhau, hai tên này từ lúc nào biết làm đẹp rồi? Lại còn gài một đóa cung hoa to tướng ở tai, lấm la lấm lét, nhìn một cái biết ngay dâm tặc.

- Bỏ bông hoa xuống, nếu không đánh gãy chân, đuổi khỏi nhà, gạch tên khỏi tộc phổ.

Hàm Ngưu gãi đầu: - Phu nhân bảo tiểu nhân đeo, để thể hiện thân phận.

- Ồ, nếu là phu nhân nói thì thôi, thứ hoa này trong nhà nhiều lắm, gài mỗi tai vài bông đi.

Hai tên này đều trên hai mươi, thèm lão bà lắm rồi, nếu không kiếm lão bà cho, nói không chừng nhịn quá thành biến thái, ài, hồi xưa mình vào đời là năm bao nhiêu tuổi nhỉ, hình như hai lăm, mơ mơ hồ hồ trong một lần họp trường bị bà chị khóa trên chuốc say làm thịt, sáng dậy mới biết đã từ biệt đời trai, suýt ôm chăn khóc, thật là nhục!

Lục Khinh Doanh vác cái bụng tướng đi ra, gọi Hàm Ngưu lại, định đánh vào đầu hắn, nhưng mà không với tới, đành thôi: - Gài một đóa thôi, đừng nghe lão gia ngươi xúi bậy, đầu chứ có phải giỏ hoa đâu. Chu gia tới chưa?

- Dạ, còn chưa tới.

Vân Tranh lấy làm lạ: - Hàm Ngưu đi định thân thì phải tới Chu gia mới phải, sao lại là người ta mang khuê nữ tới, thế này không được, muốn phu thê Hàm Ngưu sau này thuận hòa, nhà ta không thể để người ta có khúc mắc trong lòng.

Lục Khinh Doanh che miệng cười: - Là Chu ngu hầu muốn định thân ở nhà ta, còn chuyên môn thông báo với thân thích hôm nay tới đây, Liêu quản gia đã ở ngoài cửa ngồi đợi rồi, cái người ta muốn không phải là quy củ, mà là thể diện, nên tiệc rượu được tổ chức ở Vân gia ta.

Vân Tranh cầm sách gõ đầu: - Phải rồi, phải rồi, nàng đã nói, sao ta lại quên chứ, lát nữa ra uống chén rượu.

- Chàng không cần ra, thiếp thân xuất hiện là cho Chu gia họ đủ thể diện rồi, nếu chàng ra mặt rồi, tương lai Nhị thúc thành thân thì phải làm sao? Vân Vũ là chi phụ, chỉ cần thiếp thôi, dù thiếp thì cũng chỉ ra thưởng cho Chu nha đầu một bộ trang phục, không ở lâu.

Vân Tranh chép miệng: - Ta muốn uống rượu hỉ nữa, sao lại đuổi ta đi.

- Thích rượu hỉ thì chàng uống riêng với Hàm Ngưu là được, nghi lễ không hàm hồ, người ta đã nói Vân gia không có gia phong rồi kia kìa, thiếp ra đường không dám ngẩng đầu lên nữa.

Lần trước đã hứa giao nhà cho lão bà quản hết rồi, Vân Tranh đành cười áy náy với Hàm Ngưu, Hàm Ngưu ngoạc miệng cười, nói chỉ cần mang được lão bà về là không sao hết.