Trí Tuệ Đại Tống

Quyển 8 - Chương 22: Cái lợi của nhiều lão bà




Vân Tranh gục mặt thở dài, muốn đi tới vỗ vai an ủi ông già đáng thương này, ai ngờ vừa đứng dậy, ông ta vèo một cái chuồn ra sau lưng thị vệ.

Rụt cánh tay vươn ra giữa không trung lại: - Ông đừng làm mất mặt đám đồng liêu bọn ta được không? Là giám quân thì thành thực ra thực đi mà giám sát đi, kiếm chút tiền của bọn họ cũng được, chỉ cần không quá đáng, ta chẳng thèm nói. Yên tâm mà đi Tầm Dương đi, tinh giản sương quân là quốc sách do chính bệ hạ định ra, chúng ta không thể không coi trọng.

- Chuyện này nếu làm tốt, ông thăng quan phát tài là tất nhiên, ngược lại lão tử tuổi còn trẻ chức vị quá cao, chẳng còn thăng tiến nổi, nên không thèm tranh công với ông đâu.

Lý Thường nghe vậy thò đầu ra: - Ngươi không trêu chọc ta thật chứ?

- Ta mà muốn dọa ông chỉ cần đưa lên chiến trường một chuyến là đủ rồi, ai rảnh đi làm trò trẻ con đó.

- Được, vậy chúng ta giao hẹn, ta tới thuyết phục Khổng gia, dù sao đất đai ở đó đa phần của họ, đất đai Lương Sơn Bạc thực sự rất màu mỡ, liệu có thể...

Vân Tranh cắt ngang: - Đừng có mà mơ, đất đi ở đó không bán, ông kiếm chút tiền thì được, nhưng ruộng đất một tấc cũng không thiếu, đều cho sương quân hết, nếu dám thò tay vào ta chặt ngay.

Hai tên thị vệ toát mồ hôi, vị này cũng quá to gan, ngang nhiên nói chuyện chia chác trước mặt mình, chẳng lẽ không sợ mình cấp báo với hoàng đế? Có điều Vân hầu nói nếu kiếm chút tiền thì được, mình đã nghe thì tất nhiên có phần của mình.

Lý Thường có được sự đảm bảo của Vân Tranh thì lấy lại chút tinh thần, ông ta thực sự sợ tới quên cả thù hận với Vân Tranh rồi, định về ngủ một giấc rồi tính.

Ba người kia vừa đi, Hầu Tử liền cười hì hì đi tới: - Lão gia, tên này thật nhát gát.

Định khoe công, ai ngờ Vân Tranh bợp ngay cho một phát: - Ngươi chơi với Hàm Ngưu lâu, đầu óc cũng ngu rồi à, rắn đâu ra lại bò giữa nơi phồn hoa đông đúc như Tầm Dương, kiếm mấy con rết, bọ cạp không phải tốt hơn à?

Hầu Tử mặt nhăn nhó: - Lão gia, rết nhỏ sợ ông ta không phát hiện ra, con to khó kiếm, vả lại không như rắn, nhổ răng độc đi là được...

Khỏi phải nói, mấy chuyện dọa Lý Thường tới mức thần kinh thần thường đều là do Vân Tranh sai người làm, mục đích chính là làm tên này sợ bóng sợ gió, sau này không dám ngáng chân y, đừng coi thường, trò này còn ghê gớm hơn dùng thủ đoạn quan trường, tất nhiên phải tùy vào đối tượng, loại công tử ca cả đời sống trong gấm lụa như Lý Thường là đối tượng phù hợp.

Đuổi Hầu Tử đi, Vân Tranh mở công văn tiếp tục phê duyệt, hiện giờ Tô Tuân đi Tầm Dương, ba đứa Vân Nhị lấy cớ đi một dặm đường hơn đọc vạn quyển sách cũng đi Lương Sơn Bạc, khỏi nói Vân Nhị đầu trò, nó muốn biết nơi này có giống trong truyện Thủy Hử miêu tả không.

Mấy hôm sau bầu trời âm u, mây đen phủ kín bầu trời, nhưng cả ngày không chịu mưa lấy một giọt, cho nên không khí rất ngột ngạt bức bối, làm người ta khó chịu.

Đó là ông trời thương những nông phu khốn khổ kia, cho họ ít thời gian, lúa mạch trong ruộng đang vào mùa thu hoạch, nếu gặp mưa, hạt lúa sẽ rơi vào ruộng, cả năm vất vả sẽ uổng phí.

Sương quân, cấm quân xuất quân toàn bộ, tới nông điền xung quanh giúp bách tính giành giật lương thực với ông trời, lần này cũng giống như lúc khai xuân. Triệu Trinh lại dẫn đám lão bà đi đầu ra ruộng, bất kể lần trước hắn gánh nước có ngu xuẩn thế nào, nhưng cùng dân chung hoạn nạn, có được danh dự lớn, thế nên lần này Triệu Trinh làm có mục đích, hơn nữa còn chuẩn bị đưa thành quy củ vĩnh viễn.

Thế là Vân Tranh và hai lão bà cũng phải ra ruộng, vừa gặt vừa nhìn trời, thấy sấm sét là chạy, vì gặt được thì ít mà rơi ra đất thì nhiều, khổ cho hạ nhân đi sau phải nhặt..

Cát Thu Yên bụng rất to, không cúi xuống được, nên đứng bên cầm liềm múa may chơi. Lục Khinh Doanh bụng cũng to, nhưng nàng là cáo mệnh phu nhân, cho nên không được may mắn như thế.

- Mùa xuân thì phải đi cày, còn bái tế Thần Nông, không có nước phải đi bái Long vương, giờ phải đi thu hoạch lúa mạch, lão tử làm hầu gia quá lỗ vốn rồi, vớ vẩn nhất là lão tử phải đi cắt lúa mạch nhà khác, ừ thì dân điền ta còn hiểu, bắt ta tới hoàng trang là sao?

Vân Tranh cởi áo ngoài của mình ra, gấp gọn rồi đỡ Lục Khinh Doanh ngồi xuống nghỉ, mình tiếp tục cắn răng gặt lúa, hôm nay phải thu hoạch được một mẫu, đây là mệnh lệnh của tên Triệu Trinh khốn kiếp.

Đồng ruộng rộng thẳng cánh cò bay, nhưng cũng không bói đâu ra được một ngọn gió, trời rõ ràng là không nóng, nhưng khó chịu hơn cả lúc nắng cháy da.

Thạch Trung Tín rất đắc ý, khoảnh ruộng của ông ta ở bên cạnh Vân gia, nhưng lão già mất nết này sướng rồi, cầm ấm trà thong thả uống, giám sát đám lão bà đông như kiến thu hoạch lúa.

Lục Khinh Doanh đưa mắt đếm nhẩm số lão bà của ông ta, nhưng phải bỏ cuộc, quá nhiều.

Ung dung theo sau lưng Vân Tranh, mang vẻ mặt xem trò hay, cười rất khoái trá: - Ha ha ha, bệ hạ muốn chúng ta biết làm nông để cảm thông nỗi khổ của bách tính, câu này rất đúng, đám bà nương trong nhà cả ngày ăn sung mặc sướng, chỉ biết tính kế hại nhau, giờ có đất dụng võ rồi. Ha ha ha, nhiều lão bà có lợi vậy đấy, một mẫu thôi mà, mỗi người nhổ một gốc lùa là xong, ai dà, còn phải gieo trồng vụ thu đó, Vân hầu nhắm một mình làm nổi không?

Vân Tranh vứt liềm đi, chết tiệt, thế này chưa ra trận mình đã bỏ mạng rồi, nhìn mây đen càng sà xuống thấp hơn, xa xa còn tí tách tia lửa điện, nói với Thạch Trung Tín: - Lão Thạch, ruộng nhà ông đã thu hoạch xong, tẩu phu nhân thì ta không dám mạo phạm, cho ta mượn tiểu thiếp của ông, dùng xong rồi trả.

Thạch Trung Tín cười gập cả người, vẫy tay với đám tiểu thiếp, cố ý mập mờ hô lớn: - Vân hầu muốn mượn các ngươi dùng, đây là chuyện nở mày nở mặt, còn không mau tới đây.

Một đám oanh yến ríu rít kéo tới, tuy không dám động thủ, nhưng ánh mắt tóe lửa nhìn Vân Tranh không xót một ly nào, Vân Tranh rợn cả người, rơi vào tay đám nữ nhân này tuyệt đối không phải là phúc.

Lục Khinh Doanh lửa giận vạn trượng, đi tới khoác áo cho trượng phu, mắt phượng đảo một vòng, đám tiểu thiếp kia im thin thít, thấy bọn họ còn biết tốt xấu, liền nở nụ cười: - Vân gia vừa có một đợt trâu châu từ phương nam mang tới, rất hợp làm trang sức, để mai ta cho người mang tới cho các muội.

Đám nữ nhân kia rối rít tạ ơn, sau đó nhiệt tình xuống ruộng gặt lúa.

Thạch Trung Tín nhìn đám lão bà chổng mông lên trời huých vai Vân Tranh: - Nhìn kìa thập lục và nhị thập thất đều rất được đấy, giữa lại mà dùng, đệ muội và thị thiếp của ngươi đều có thai, cơ hội tốt, dù ghen tuông cũng không... dám... Ánh mắt muốn giết người của Lục Khinh Doanh làm ông ta càng nói càng nhỏ, cuối cùng kiếm cớ lảng đi mất.

Vân Tranh ngồi bệt xuống bờ ruộng, rút quạt ra quạt liên hồi.

Triệu Trinh chuyến này quá ác, nhất định muốn phu thê quan viên phải tự thu hoạch rồi trồng một mẫu lương thực, Vân Tranh cho rằng hắn bị ma nhập rồi, lần trước đi gánh nước được bách tính ca tụng, rồi tha chết cho Tất Thăng lại được tán dương là thánh quân. Trước kia Triệu Trinh luôn bị bách tính coi là ông vùa hồ đồ, bị bách quan chèn ép, làm quan gia không khác gì khổ ải, nên giờ được bách tính thừa nhận, tức thì mê cái cảm giác đó.

Cơ mà trong mắt Vân Tranh thì vẫn là ngu ngốc, chuyện này được không bằng mất, riêng triều đình nghỉ làm năm ngày đã là tổn thất không gì sánh bằng, thế nhưng chuyện mua danh kiếm tiếng này thì đám quan văn lại thích làm nhất, cho nên bất kỳ ai cũng không ý kiến.

Nam nhân thiếu tự tin thì phòng sự cũng bị ảnh hưởng, Vân Tranh ác độc suy đoán Triệu Trinh chuyên môn đi buôn hết vốn giữa đường.