Trí Tuệ Đại Tống

Quyển 7 - Chương 53: Thực lực mềm




- Thực lực cứng là Đại Tống ta có bao binh giáp, bao kỵ binh, tướng sĩ có dũng mãnh không, dân gian có giàu có không, quốc khố có dư dả không, bệ hạ có anh minh không, là thứ thực lực có thể nhìn thấy.

- Cái này ai cũng hiểu, ngươi nói thẳng thực lực mềm đi. Bàng Tịch lên tiếng cắt lời, bất kể thế nào cũng định đứng về pha Hàn Kỳ:

Vân Tranh cầm vò rượu lên, tu một ngụm, khinh bỉ nhìn Hàn Kỳ: - Thực lực mềm chính là sức ảnh hưởng của một quốc gia, là thứ giáo hóa mà chúng ta hay nói. Con người có yêu ghét, ngũ âm là thứ dễ đi vào lòng người, câu thơ mỹ lệ " nguyệt thượng liễu sao đầu, nhân ước hoàng hôn hậu " của Âu Dương đại nhân vô cùng được bách tính phố phường yêu thích, vì sao, vì nó dễ nhớ, dễ cảm thụ.

- Không chỉ trong nước yêu thích, ngay cả người nước ngoài cũng thích, tại hạ từng ở Tây Hạ, Thanh Đường một thời gian, người nơi đó rất tôn sùng phồn thịnh của Đông Kinh, ngài có biết khi người ta đàm luận tới Đại Tống, người ta nói tới cái gì không, chẳng phải tứ thư ngũ kinh, mà chính là những câu thơ mỹ lệ kia, vô tình khiến người ta có thiện cảm với Đại Tống, tác dụng của nó có khi không thua kém trăm vạn hùng binh, cơ mà điều này Lão Hàn chẳng hiểu cũng phải thôi.

Hàn Kỳ tức thì tái mặt, thế này khác gì chửi xéo ông ta bại trận, Văn Ngạn Bác vội vàng đi ra nói át đi: - Đúng như Vân hầu nói, bọn họ trước tiên đàm luận tới hoa từ mỹ văn của Đại Tống, những vũ điệu ca khúc, hay cách trang điểm ăn mặc trào lưu ở Đông Kinh, chủ đề đàm luận đó ít nhất kéo gần khoảng cách hai nước, Đại Tống ta và nước Liêu chung sống hòa bình nhiều năm, chưa chắc là không có dân ý ở sau ủng hộ.

Vân Tranh tạ ơn Văn Ngạn Bác, đi tới ụ tránh tên trên tường thành, vô số bách tính nhảy múa phía dưới: - Chúng ta đem sự giàu có mỹ lệ của Đại Tống truyền tới nơi xa xôi nhất, đem sự nhân từ của bệ hạ truyền khắp thế giới, khi bọn họ biết những điều đó, sẽ học tập theo, sẽ khao khát đến Đại Tống, đó chính là thực lực mềm, đó là diệu dụng của thi ca, ai dám nói thi ca vô dụng?

Triệu Trinh nghe gật gù lên tục, những người thích lãng mạn như Âu Dương Tu ưỡn ngực tự hào, Hàn Kỳ không phản bác được, ánh mắt tán loạn.

- Không nói đâu xa, sau này đại quân của chúng ta thu về Yến Vân Thập Lục châu, chính nhờ những vần thơ nay sẽ níu giữ mối liên kết giữa Đại Tống và bách tính nơi đó, giúp Yến Vân Thập Lục châu quay về sẽ thuận lợi hơn rất nhiều.

Hàn Kỳ nghe tới đây thì mắt sáng rực, quả nhiên là tiểu tử miệng còn hôi sữa, ngươi đắc ý quá rồi, nói nhiều một cái là lộ sơ hở: - Ha ha ha, kiến thức trẻ con, bách tính nơi đó đang khao khát vương sư tới, chỉ cần đại quân chúng ta tới nơi, người dân nơi đó ắt cầm gươm cầm dao trỗi dậy, đánh đuổi người Liêu, quy về cố quốc, ấy gọi là lòng người hướng về.

Vân Tranh cười nhạt: - Lão Hàn, ông đang nói tới cố quốc nào? Đại Tống ta kiến quốc trăm năm, còn Yến Vân Thập Lục châu thuộc về người người Liêu hơn hai trăm năm rồi. Suýt nữa thì chửi vào cái mặt ông ta, lúc đó Đại Tống còn chưa tồn tại thì lòng người hướng về cái mẹ gì, bây giờ người ta không coi Đại Tống là quân xâm lược đã may lắm rồi.

Bàng Tịch đột nhiên đi tới cạnh Vân Tranh, lấy rượu của y, uống một ngụm, cười ha hả: - Vân hầu, ngày đại hỉ sao lại uống rượu mạnh như vậy, uống say nói linh tinh rồi.

Lão già tỏ ra quan tâm thực chất rất giảo hoạt, bằng một câu "uống say nói linh tinh" đã phủi sạch những lời Vân Tranh nói trước đó, Hàn Kỳ tức thì làm ra vẻ cao nhân không thèm chấp.

Vân Tranh nhếch mép, chẳng cần đối đầu trực diện với lão già này, thong thả chôn gai xuống là được, sẽ có người ngẫm nghĩ những lời y nói hôm nay, giật lại hũ rượu, chẳng thèm nhiều lời với ông ta, đi tìm Địch Thanh, Thạch Trung Tín, Thạch Trung Đạt, thế là chẳng mấy chốc tiếng tửu lệnh kỳ quái, tiếng cười vui vẻ vang lên sau góc tối.

Kệ cho đám quan văn khinh bỉ đám người thô tục, Triệu Trinh nghe thấy muốn qua góp vui lắm, nhưng Bàng Tịch đang thao thao bất tuyệt kể về nguồn gốc các hoạt động chúc mừng, đành kiên nhẫn ngồi nghe.

Đi khi bên trái đột nhiên thiếu một đống người, bọn họ chui hết vào cái góc tối, không thấy đang làm trò gì, tiếng cười càng làm người ta ngứa ngáy, Triệu Trinh rót quộc không chịu nổi: - Chỗ Vân khanh hình như vui vẻ lắm, chúng ta qua xem sao.

Hàn Kỳ nhíu mày: - Bệ hạ, toàn thứ thô tục, nên phi lễ vật thị mới phải, các bậc trưởng giả sắp tới mời rượu chúc phúc bệ hạ rồi.

Triệu Trinh đành ngồi xuống, nghe quan viên lễ bộ nói những thứ cần chú ý khí dùng bột vàng chấm mắt cho rồng cỏ, chuyện này năm nào chẳng có, nhưng cảnh phạt rượu ở chỗ Vân Tranh thì chưa thấy bao giờ, cho nên Triệu Trinh rất là mất kiên nhẫn.

Chợt nghe thấy bách tính dưới thành đồng thanh hô lớn, quần thần liền nhìn xuống quảng trường, ở đó có mấy con rồng cỏ dài cả chục trượng đang từ mấy hướng đỏ tới, mọi người tránh đường cho những con rồng uốn lượn đi vào, đầu rồng to lớn không ngờ vươn qua tường thành, chớp chớp mắt như mong mỏi có người chấm mắt cho mình.

Triệu Trinh đứng dậy, cầm một cái bút lông cực lớn, chấm đầy bột vàng, ấn vào mắt rồng, hoạn quan cung nga xung quanh cầm quả bạc, ra sức ném xuống dưới, bách quan cũng giúp không khí náo nhiệt cực kỳ.

- Vân hầu, thứ này là để cho bách tính, không phải đút vào túi mình đâu. Trâu Đồng Minh nhìn quanh, không ai chú ý, vội khẽ giọng nhắc Vân Tranh, đồng thời giữ tay y lại:

- Thói quen, thói quen ấy mà, ha ha ha...



Hôm nay chẳng những Lục Khinh Doanh bằng vào phong tư tuyệt thế làm người ta tán thưởng không thôi, trở thành nhân vật chói mắt trong đám quý phụ, Cát Thu Yên bằng vào một màn kiếm vũ, làm đám quý phụ yểu điệu chấn kinh tới há hốc mồm, trước đó phụ nhân Dương gia biểu diễn đao trận bị người ta nói là thô tục, nhưng Cát Thu Yên biểu diễn lại được reo hò cổ vũ.

Bởi thế Lục Khinh Doanh tâm trạng rất tốt, nhiệt tình nhảy múa, chiếc váy rải bột vàng lúc thì như hoa sen nở rộ, lúc thì xoay tròn, Cát Thu Yên cùng đám đông quý phụ ở phía sau đã reo hò tới khản cả giọng,

Nơi này là sân rộng ở ngoài hậu cung, chính giữa đám đông là con phượng hoàng đang cháy rừng rực, đám quý phụ chẳng còn sự đoan trang cao nhã thường ngày, xiêm y xộc xệch, tóc dẫm mồ hôi dính lên mặt, còn điên cuồng hơn đám nam nhân ngoài kia.

Nghĩ thôi cũng phải suốt một năm ròng chẳng khác gì khúc gỗ ngồi đó tiếp nhận hạ nhân và thị thiếp lễ bái, hành vi lúc nào cũng phải nghiêm trang chuẩn mực, hôm nay được vào hậu cung đều là cáo mệnh phu nhân, thuộc về cùng giai cấp, cùng suy nghĩ tâm sự, chỉ cần một người khơi mào, là sự điên cuồng phát tiết hết ra.

Người hoàng gia thân phận cao quý không có đãi ngộ ấy, Tào hoàng hậu tay cầm chén vàng, tủm tỉm cười nhìn đám phụ nhân nhảy múa, chẳng biết đã uống bao nhiêu rượu, mặt đỏ bừng bừng, bên cạnh chỉ có bốn phi tử cao quý nhất, Thục phi xếp hàng thứ ba, nhưng nàng ngồi đó vinh diệu không thua kém gì hoàng hậu, vì nàng có đứa nhi tử béo mũm mĩm, nay đã tập tễnh tập đi.

Lam Lam chỉ đám sai trâm vàng ngọc rơi đầy đất, nhỏ giọng với Tào hoàng hậu: - Nương nương xem kìa, lát nữa cung nga quét đất sẽ phát tài lớn.

- Năm nào cũng thế cả đấy, khi ta còn chưa làm hoàng hậu, cũng xuống sân nhảy múa, còn đẹp hơn cả Vân Lục thị. Tào hoàng hậu giọng hồi tưởng: - Cứ mỗi năm tham gia yến tiệc trong cung, về nhà ta phải nghỉ tới ba ngày mới hoàn hồn, xương cốt rã rời, đi cũng không nổi, nhớ lại đều chẳng hiểu sao khi đó mình vẫn nhảy được.

Dung phi chỉ cung nga đã gõ trống: - Con tỳ nữ đó chẳng biết đánh trống gì cả, lúc này mọi người phấn khích, theo đó mà đánh trống nhiệt liệt hơn, không thể gõ đều đều từ đầu tới cuối như vậy, thật tức chết.

Lam Lam che miệng cười: - Dung tỷ tỷ tinh thông âm luật nhất, hay xuống gõ trống đi, tiểu muội cũng thấy chưa đủ náo nhiệt.

Tào hoàng hậu thấy Dung phi không ngồi yên được nữa, phẩy tay bảo nàng có thể xuống, năm nay Đại Tống thay đổi niên hiệu, van tượng canh tân, bỏ đi một số lề thói cũ cũng được.