Trí Tuệ Đại Tống

Quyển 7 - Chương 49: Đạo tặc văn đàn




Nhờ có thập lý đào hoa cái ngõ vốn tương đối yên tĩnh bỗng chốc trở thành thắng cảnh của Đông Kinh, nhìn đâu cũng thấy người qua lại tấp nập, vui nhất là cho dù ban ngày, mỗi người đều cầm trong tay một ngọn đèn, mấy tiểu thư e ấp đi vài bước lại ngẩng đầu lên, không biết nhìn hoa đăng hay nhìn người, má đỏ hây hây diễm lệ, mấy công tử bất chấp giá rét phe phẩy quạt bước chân chậm tới rùa cũng thắng được, thuần túy nhất chỉ có đám trẻ nhỏ kết thành từng nhóm chạy nhảy nô đùa, trên tay là các loại đèn to nhỏ khác nhau, hình dáng đủ kiểu. Đông đúc như vậy tất nhiên là khó tránh khỏi va chạm, Vân Tranh đưa tay ra giữ lấy vai của một tiểu cô nương suýt xô vào mình, nửa đùa nửa thật nói: - Cao tiểu thư, nếu thêm một lần nữa thì Vân mỗ khó tránh khỏi cho rằng tiểu thư có ý với Vân mỗ đấy.

Người đó chẳng phải ai xa lạ, vẫn là Cao tiểu thư lần trước đã va phải Vân Tranh, nghe y nói thế run rẩy hoảng hốt như con thỏ trắng lọt vào móng vuốt sói xám, chẳng hiều thế nào làm Vân Tranh nổi lên dục vọng tà ác, muốn ức hiếp tiểu cô nương một phen.

Đáng tiếc đây là chốn không người, đành buông tay để cô tiểu thư mặt đỏ bừng như lửa ấy lại chạy biến mất.

Không khí vẫn còn thoang thoảng mùi thuốc pháo, xung quanh khung cảnh náo nhiệt, Vân Tranh lại chắp tay sau lưng lững thững bước về nhà, từ ngày đó lên triều, y đợi kết quả tra xét của hoàng đế, không tin xảy ra chuyện lớn như vậy, để lại cả đống manh mối mà đám Mật Điệp ti không ngửi ra mùi gì.

Thế nhưng bất kể công báo, hay qua mấy tướng môn quan hệ tốt, đều không nghe thấy ai bàn thêm thêm về chuyện hôm đó nữa, cứ như đơn giản chỉ là một thiên tai.

Ba viện tử của Vân gia bị cháy đã dọn dẹp xong, tuy có phủ lên một lớp đất vàng nhưng không che được hết mùi khói.

Bồi thường tất nhiên là lớn, hoàng đế nói nội phủ sẽ phụ trách xây dựng lại, Thạch gia cũng sẽ nói đợi nội phủ xây xong sẽ sai người tới trang trí, sắm sửa đồ đạc, Thạch Đạt Tín thậm chí muốn cấp cho tiểu viện mới những tỳ nữ xinh đẹp nhất.

- Lọng che cánh chuồn đầy kinh đô Sao chỉ mình ta thân mỏi mệt

Vân Tranh vừa mới đọc xong câu thơ của Đỗ Phủ, định buông một tiếng thở dài thể hiện cao thượng lo nước thương dân, nhưng bị Lục Khinh Doanh phá hoại hết, một thiếu phụ mặc váy hồng đào, mi tâm vẽ hoa đỏ, mi vừa mảnh vừa dài, trời lạnh căm mà lộ ra nửa cánh tay trần, ba cái vòng vòng to bằng ngón cái siết lấy cánh tay nõn nà, chỉ cần hơi cử động chút là dưới mép váy rải bột vàng lóng lánh lộ ra cái hài cao gót.

- Không được nói khó coi, chỉ được khen. Chỉ cần trượng phu hơi nhướng mày là Lục Khinh Doanh biết rồi, chặn họng luôn:

- Đẹp! Vân Tranh xoa xoa tay đi vòng quanh nàng, nghiến răng nghiến lợi khen: - Mặt trét phấn trắng như xác chết, môi son đỏ như máu tươi, cười lên khác nào ác ma địa ngục, quá đẹp!

- Đây là kiểu trang điểm thịnh hành nhất năm nay đấy. Lục Khinh Doanh thân mật áp mặt vào má trượng phu, cười nũng nịu:

Vân Tranh cứng họng rồi, nữ nhân này rảnh quá nên đem thân thể mình ra hành hạ, cái hài cao gót kia vốn là đế bằng, nhưng mà vì thấy Cát Thu Yên cao hơn nàng nửa cái đầu, nàng không thể hiện được khí khái của chủ mẫu.

Nghe Lục Khinh Doanh nhiều lần ca thán, Vân Tranh chỉ thuận miệng nói một câu, nâng gót hài lên, như thế ngực càng nở mông càng cong, ai ngờ Lục Khinh Doanh ghi nhớ trong lòng, lén lén lút lút kiếm thợ làm ra đôi giày cao gót, còn nghiên cấm thợ tiết lộ bí mật, đó là vũ khí sát thủ của nàng, dằn mặt Cát Thu Yên.

- Chàng luôn thương thiếp thân nhất, chuyện lộ cánh tay thế này coi như không nhìn thấy nhé. Lục Khinh Doanh thỏ thẻ như con mèo nhỏ: - Hoa Nương tỷ tỷ thậm chí còn hay mặc áo khoe nửa bầu ngực nữa...

Vân Tranh cười khổ: - Cái này thực ra không hề gì, dù sao chỗ nàng tới toàn phụ nhân, ta chỉ lo nàng bị lạnh thôi, hôm nay lễ hội sẽ diễn ra cả đêm.

Lục Khinh Doanh tức thì hớn hở quấn cái đuôi hồ ly trắng muốt quanh cổ: - Thiếp có ba cái, một đen, một trắng, một đỏ, không lạnh đâu. Tiểu Trùng và đám nha hoàn sẽ mang theo y phục, canh giữ ấm trong xe tiếp ứng, chơi mệt thì thiếp lên xe nghỉ.

Vân Tranh lau phấn trắng dính lên mặt mình, lại lấy khăn tay ra yêu thương lau hết phấn dày như đắp bột trên mặt Lục Khinh Doanh: - Trang phục sang trọng dưới ánh lửa sẽ càng đẹp, nhưng trang điểm thế này thì không cần, lão bà của Vân Tranh ta vốn là tiên nữ, đâu cần thêm son phấn dung tục.

Lục Khinh Doanh vui lắm, nhón chân hôn chụt lên má Vân Tranh, còn tưởng rằng trượng phu thấy mình lộ tay ra ngoài sẽ nổi giận, không ngờ trượng phu cởi mở như vậy, nhảy tung tăng về phòng, định lau lớp trang điểm đi, nhưng được vài bước đã quay lại, dính vào lòng y thủ thỉ: - Hôm nay tình lang sẽ làm cho tình nhân một bài thơ, chàng cũng làm cho thiếp một bài đi, giống như trước kia chàng làm cho Hoa Nương tỷ tỷ, thiếp vẫn chưa có bài nào.

Đau đầu, chuyện bao lâu còn nhắc mãi, vì cái lỗ tai thanh tịnh, Vân Tranh háo khí nói: - Dễ thôi mà, trượng phu nàng tài cao tám đấu, học đầy năm xe, lại một lòng chung tình với nàng, nếu không vì nàng làm ra được một tuyệt tác, ta cảm thấy có lỗi, nghe đây.

- Hay quá. Lục Khinh Doanh vỗ tay, mắt nhìn trượng phu không chớp:

Đông phong dạ phóng hoa thiên thụ, Cánh xuy lạc, tinh như vũ. Bảo mã điêu xa hương mãn lộ. Phụng tiêu thanh động, Ngọc hồ quang chuyển, Nhất dạ ngư long vũ.

Nga nhi tuyết liễu hoàng kim lũ, Tiếu ngữ doanh doanh ám hương khứ. Chúng lý tầm tha thiên bách độ, Mạch nhiên hồi thủ, Na nhân khước tại, Đăng hoả lan san xứ.

….. …..

Đêm xuân gió thổi ngàn hoa nở, Rụng như mưa, sao rực rỡ. Ngựa quý, hương đưa, xe trạm trổ. Phụng tiêu uyển chuyển, Ánh trăng lay động, Suốt đêm rồng cá rộn.

Ngài tằm, liễu tuyết, tơ vàng rủ, Phảng phất hương bay, cười nói rộ. Giữa đám tìm người trăm ngàn lượt, Bỗng quay đầu lại, Người ngay trước mắt, Dưới lửa tàn đứng đó.

Vân Tranh nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Lục Khinh Doanh, dùng giọng đầy thâm tình đọc bài Nguyên Tịch của Tân Khí Tật: - Rồi đó, đi chơi, kẻo không kịp màn biểu diễn rối nhảy.

Lục Khinh Doanh không động đậy, hai mất không còn tiêu cự, miệng lẩm bẩm: - Giữa đám tìm người trăm ngàn lượt, Bỗng quay đầu lại, Người ngay trước mắt, Dưới lửa tàn đứng đó.

Lão bà quả nhiên là biết hàng, nghe một cái biết ngay chỗ đắt giá nhất bài thơ ở đâu, Vân Tranh không nói gì, biết nàng đang chìm đắm trong thế giới ảo tưởng của mình, ôm nàng vào lòng đợi tỉnh lại. Nói ra nữ nhân Đại Tống rất đáng thương, chẳng hề có một hoạt động giải trí nào cả, nghe một bài thơ động tình một chút mà ngây ngất thành thế này. Nếu như nghe những bài hát trữ tình đời sau chẳng biết có xỉu luôn không.

Khịt mũi một cái, Lục Khinh Doanh cuối cùng cũng tỉnh lại, vươn hai cánh tay giá lạnh vòng qua cổ trượng phu, môi hồng đưa tới hôn tới tấp, chẳng mấy chốc mặt Vân Tranh đã toàn dấu hoa đào.

- Chàng chưa bao giờ làm thiếp thất vọng, thiếp tưởng rằng thơ do Liễu Tam Biến viết ra đã là tuyệt xướng, nhưng bài thơ này của chàng còn hơn những câu từ hoa mỹ đó cả trăm lần, đêm nay thiếp sẽ cho những phụ nhân vì thơ của Liễu Tam Biến mà thương tâm không thôi biết thế nào là thi từ chân chính.

- Vậy có thưởng không? Vân Tranh tất nhiên là phải tranh thủ cơ hội:

- Chàng muốn thế nào cũng được. Nói xong lời khiến nam nhân sinh ra muôn vàn liên tưởng đó, Lục Khinh Doanh không kìm được phấn khích, "ngoạm" lên mặt trượng phu một cái, rồi ưỡn ngực cong mông chạy về hậu trạch.

Mặt đầy dấu son bị người ta nhìn thấy thì không hay, Vân Tranh bảo Hầu Tử đang trốn sau gốc cây cười trộm lấy nước cho mình rửa mặt, mùa đông dùng nước lạnh rửa mặt giúp tỉnh táo cũng tốt, đêm nay hoàng đế muốn chung vui cùng dân, mình cũng phải trông tinh thần chút.

Vừa ngẩng đầu lên nhìn thấy khuôn mặt đầy bất bình của Vân Nhị: - Bài thơ này đệ định tặng cho Tịch Nhục, vậy mà huynh cướp mất, đệ tuổi còn nhỏ, biết ít thi từ thì chớ, huynh phải bồi thường cho đệ một bài. Tô Thức bây giờ cứ mở miệng là phun ra cả đống thơ rồi, đệ không có tài đó.

Vân Đại đưa tay ra, bóp vai Vân Nhị một cái, thở dài: - Ca ca đã là đạo tặc của văn đàn rồi, đệ đừng để mang cái danh xấu đó.

Vân Nhị đâu dễ bị qua mặt: - Ai thèm mấy thứ danh tiếng ở văn đàn gì đó, chí hướng của đệ bây giờ là trị thủy Hoàng Hà, chúng ta là người Thục, trị thủy không thể thua thiên hạ. Nhưng hôm nay không được, đệ nhìn thấy tẩu tẩu nghe xong thơ ngây ngất rồi, đáng lẽ người ngây ngất là Tịch Nhục, người được hôn cũng phải là đệ mới đúng.

- Đệ từ hồi bốn tuổi còn chưa hôn Tịch Nhục chán ra à?

Vân Nhị tóm cổ áo Vân Đại lắc lấy lắc để: - Lúc đó khác lúc này khác, mau đền cho đệ nhanh.

Vân Tranh bất lực đầu hàng: - Ta thấy đệ lấy bài Nguyên Tiêu của Đường Bá Hổ rất hợp với Tịch Nhục.