Trí Tuệ Đại Tống

Quyển 7 - Chương 45: Ai cũng dùng ma thế mạng (2)




Trống canh ba đã gõ, chợ đêm Đông Kinh dần tàn, người trên phố ai về nhà nấy, hỗn loạn trong tưởng tượng không tới, ánh trăng yên ả phủ xuống Đông Kinh, chỉ thi thoảng có tiếng chó cắn ma, thường thì sủa một tiếng là im thít, hẳn bị chủ cho một cước, thành thị rộng lớn chỉ có gió lạnh hoành hành, táp vào mặt người về muộn.

Vân Tranh ngoài khải giáp mặc thêm áo choàng da gấu, trông như một con dã thú, chỉ tiếc rằng con dã thú đang ngủ gà ngủ gật, nên chẳng có chút uy nghiêm rồi, chờ đợi nửa đêm, không khỏi mệt mỏi.

Tịch Nhục là cô nương tốt, thấy mọi người thức khuya còn đưa tới một lồng xủi cảo hấp, mặc dù nàng đặt lồng xuống là chạy nhanh hơn thỏ, Vân Tranh vẫn rất hài lòng, thong thả ăn.

Ăn xong một lồng xủi cảo hấp, toàn thân ấm áp, Vân Tranh đứng lên đi dạo, giúp Hầu Tử và Hàm Ngưu chốt vị trí, để chúng đi ra ăn.

Khi trống canh bốn vang lên thì Vân Tranh cơ bản không hi vọng gì nữa, vì đến canh năm thì một ngày mới của Đông Kinh sẽ bắt đầu, cái thành này chỉ có canh ba tới canh bốn là còn yên tĩnh một chút, người Đông Kinh dậy rất sớm, không cho ngươi cơ hội động thủ nào.

Còn đang tính không biết có nên đi ngủ hay không thì nghe thấy tiếng người la hét láo nháo, vội quay đầu nhìn về phía đó, chỉ thấy bầu trời khói bốc nghi ngút, thấp thoáng còn có ánh lửa.

- Lão gia, hình như là Phàn Lâu cháy rồi. Hầu Tử nhanh như cắt trèo lên cây nói vọng xuống:

Chơi hỏa công à, tuy hơi bất ngờ, Vân Tranh nhìn ánh lửa rực sáng ở phía tây, vô cùng vui vẻ, điều này chứng tỏ dự đoán của mình đã đúng, tiếng náo loạt bên ngoài càng lúc càng lớn. Không bao lâu sau từng đội từng đội thủy long gõ chiêng la đi qua Vân gia, hò hét tránh đường, nhưng bọn họ không tới Phàn Lâu dập lửa, mà lại phun nước vào viện tử Vân gia.

- Gia chủ, gia chủ, đó là dầu hỏa. Một gia tướng hốt hoảng chạy vào báo:

- Tốt, rất tốt. Vân Tranh cười phá lên, có kẻ làm ma thế mạng cho mình, không vui sao được:

Có điều nhà Địch Thanh lại là nơi cháy lớn trước, cho nên Vân Tranh vui vẻ cùng lão bà vừa hớt hơ hớt hải chạy tới cùng nhau xem Vân gia sắp bốc cháy:

Vân gia ít người, cho nên cả dãy viện tử bên tường nam vẫn để không, giờ đốt cũng tốt, Lục Khinh Doanh sớm muốn phá rỡ nó để mở rộng hoa viên không rộng lắm trong nhà cho khuê nữ có chỗ chơi, Tịch Nhục thì muốn làm vườn rau, giờ có người bỏ tiền phá rỡ xây dựng hộ cho, hay thế còn gì.

Một ngọn đuốc bị người ta ném từ ngoài vào, vẽ đường cong tuyệt đẹp, đuốc vừa chạm đất, thế là ngọn lửa đỏ rực xông thẳng lên trời.

Lửa bên Vân gia hình như to hơn bên Địch gia một chút, do có dầu hỏa, lửa nhanh chóng lan lên mái mà, một bắc một nam chiếu rọi lẫn nhau, khung cảnh cực kỳ tráng lệ.

Chuông đồng ở hoa sảnh reo vang, đó là tín hiệu Địch Thanh mời mình tới nhà gỗ gặp mặt, nhưng trong nhà xảy ra chuyện như vậy, Lục Khinh Doanh sao yên tâm để trượng phu chạy linh tinh, một tay bế khuê nữ, một tay giữ trượng phu không buông, hết cách, đành đem cả nàng tới nhà gỗ.

Nhìn thấy Địch Thanh ngồi trong nhà gỗ tay cầm bầu rượu uống rất thống khoái, Vân Tranh cười hỏi: - Địch công, lão phu nhân có bị hoảng sợ không?

- Cháy có ba cái nhà thôi mà lão thê sợ run cầm cập.

- Nhà tiểu tử cũng thế. Vân Tranh đắc ý nói: - Lửa nhà tiểu tử cháy mạnh hơn đấy.

Lục Khinh Doanh hết nhìn trượng phu hớn hở lại nhìn Địch Thanh hậm hực, không hiểu nhà mình bị người ta phóng hỏa đốt có gì hay mà tranh nhau.

Tường nhà bọn họ khá cao, cho nên đứng trong nhà gỗ nhìn rất xa, Quốc Tử Giám hình như cũng cháy rồi, hoàng cung bị cây cối che kín tầm mắt, cho nên không nhìn rõ, chẳng biết có cháy không, dù sao toàn bộ Đông Kinh đã rối loạn, vô số người la hét "Cháy rồi!"dùng nồi dùng thùng đi dập lửa.

Địch Thanh mặt dần chuyển sang âm trầm: - Dùng xe thủy long để phóng hỏa, kẻ nghĩ ra kế này tâm tư tàn độc, nhất là lúc thời tiết khô hanh như thế này.

Vân Tranh thì thở phào: - Dù sao thì bọn họ cũng không hoài nghi cho chúng ta nữa, cứ có chút chuyện gì là bọn họ đổ ngay lên đầu chúng ta, cái gì mà nói võ lực là thứ nguy hại, nguồn gốc mọi bất ổn, con bà nó, chúng ta mà không dẹp loạn ở Quảng Nam thì giờ bọn chúng sẽ biết thế nào là bất ổn, đám người ăn cháo đái bát.

Địch Thanh tu một ngụm rượu lớn: - Thói đời là thế, thói đời là thế mà.

Lục Khinh Doanh nhấp nha nhấp nhổm: - Phu quân lửa cháy tới nơi rồi, làm sao không đi cứu hỏa? Chàng nhìn xem, lửa cháy tới nơi rồi.

Vân Tranh vỗ vỗ vai nàng trấn an: - Đừng sợ, đừng sợ, ta đã dặn dò đám Lão Liêu từ trước rồi, bọn họ đang đào hào, không để lửa lan tới nhà chính, còn dãy nhà phía nam cháy cũng được, chẳng phải nàng vẫn muốn phá khu tường nam để xây lại sao, lần này đúng ý nàng rồi còn gì?

Địch Thanh cũng lên tiếng: - Vân phu nhân chớ sợ, tất cả đều nằm trong tầm kiểm soát, lão phu và Vân hầu dự liệu trước cả rồi. Ha ha ha, xem kìa Lạc Lạc vẫn ngủ ngon lành, đúng là có phong độ đại tướng Thái Sơn sập xuống không đổi sắc, ài, tiếc rằng lại là khuê nữ, hôm nọ thấy nó ngồi gặm chân giò mà lão phu giật mình, cha nó thì ngồi ăn thức ăn giành cho thỏ. Thôi, đi đi, chúng ta đi xem bắt được những kẻ nào. Nói xong rời nhà gỗ, dẫn gia tướng hộ vệ về tiền viện.

- Phu quân, rốt cuộc là chuyện gì thế? Lục Khinh Doanh không sợ nữa, vì nếu có nguy hiểm, phu quân sẽ đưa mình và khuê nữ tránh xa ngay lập tức:

- Còn chưa rõ, cứ xem xem bắt được ai đã. Vân Tranh căn dặn: - À phải rồi, khi nào Bao Chửng tới, nàng nhớ khóc vài tiếng, thổi phồng tổn thất lên, cho mấy người cứu hỏa nằm lên cáng, nói nghiêm trọng vào, càng nghiêm trọng nhà ta càng có lợi.

- Ừ. Lục Khinh Doanh cười khẽ, lấy đầu cọ vào ngực Vân Tranh: - Thiếp đi khóc lóc, còn chàng làm gì?

- Triều đường xem chừng vô cùng náo nhiệt, trời sáng một cái là ta và Địch công vào cung diện thánh đòi lại công bằng. Chúng ta đi xem xem có tin Lão Nhị truyền về không.

Vân Nhị không sao cả, Vân Đại vừa mới xuống thang thì thấy nó mồ hôi mồ kê nhễ nhại chạy tới, thấy đại ca đại tẩu và chất nữ không sao, thở phào: - Lo chết thôi, đại ca, huynh biết là kẻ nào phóng hỏa không?

Vân Tranh ngạc nhiên: - Ta chưa biết, chẳng lẽ đệ biết rồi?

Vân Nhị hưng phấn hoa chân múa tay kể: - Khi Quốc Tử giám bốc cháy, mọi người hợp sức với nhau bắt được hai tên hung thủ đóng giả quân tuần phô, có người nhận ra tên đó là thân binh của thị vệ thân quân mã quân ti đo hầu Trương Tuấn, tên đó khai vì bất mãn chức vụ của mình bị Chu Đồng đại ca thay mất, nên đô ngu hầu Trương Tuấn sai người đốt nhà.

Vân Tranh hít sâu một hơi, y không tin sự thể như vậy, có kẻ cũng dùng ma thế mạng, mục đích là gì, đổ tội Vũ Thắng quân sao, không, không thể như thế, vì quân hầu của Vũ Thắng quân do quan văn đề bạt, nếu muốn truy cứu thì không để đổ lên đầu y, quan viên trên triều đâu có phải bách tính mà bị lừa gạt: - Ta đoán tên mà bọn đệ bắt được đã tự sát.

Vân Nhị giơ ngón tay cái tán thưởng: - Đại ca đón trúng rồi, tên đó nói xong là thổ huyết đen xì chết luôn.

Hừm, là tử sĩ, đã không sợ chết thì việc gì phải khai ra, mong rằng đám Hầu Tử thông minh một chút, đừng để những kẻ bắt được đều tự sát, nếu không truy ra là kẻ nào thì ba viện tử nhà mình bị cháy vô ích.

HẾT!