Trí Tuệ Đại Tống

Quyển 7 - Chương 22: Vân hầu ra uy (2)




Văn Ngạn Bác đi vài bước lại quay đầu nhìn Vân Tranh, trong ba bọn họ thì chỉ có ông ta tiếp xúc trực tiếp với Vân Tranh, nên hiểu y hơn một chút, cái nụ cười khiêm tốn ôn hòa của Vân Tranh khiến ông ta không yên tâm, nói: - Ta cứ thấy không ổn, y cầu kiến bệ hạ ắt còn có chuyện khác.

Bàng Tịch trầm ngâm: - Hẳn là vì chuyện của Địch Hán Thần, khi ở Quảng Nam bọn họ phối hợp với nhau rất tốt, không có Địch Hán Thần, Vân Tranh khó lập nên kỳ công, lúc này Địch Hán Thần có nạn, y ra tay giúp đỡ là chuyện tất nhiên.

Hàn Kỳ gật gù: - Thế cũng tốt, vốn chỉ muốn trừng trị ông ta một chút, nhưng đám ngôn quan đẩy chuyện này đi xa hơi quá rồi.

Nói vậy cũng hợp lý, Văn Ngạn Bác thở dài: - Vân Trường Sinh và Địch Hán Thần đều là bậc anh hùng cả, nếu như bức ép họ thái quá là điều không nên, nhưng chúng ta cũng chẳng thể can thiệp được vào chuyện của ngôn quan, đó là kỵ húy của bệ hạ, hi vọng Vân Tranh chia sẻ bớt áp lực cho Địch Thanh.

Đi qua Đại Khánh điện tới một hoa sảnh rộng rãi, ở đây đường đi chia làm ba phần, chính giữa là đường làm bằng bạch thạch, vô cùng rộng rãi để hoàng đế đi, còn hai bên là hai dãy hành lang thẳng tắp dẫn tới Tử Thần điện, quan văn bên phải, quan võ bên trái. Từ xưa tới nay Trung Quốc luôn coi vị trí bên trái cao hơn bên phải, nhưng tới Đại Tống liền biến chất, đó là nhờ công lao của ngôn quan, dùng rằng sắc lưỡi mềm, xoay chuyển càn khôn.

Vân Tranh cười khẩy chọn hành lang bên phải giành cho quan văn, đi đường thấy quan viên quen biết thì gật đầu mỉm cười, kệ họ thì thầm bàn tán, vẫn cứ một đường thẳng tiến, cho tới khi gặp Lỗ Thanh Nguyên, vừa chắp tay thi lễ thì bị ông ta vội vàng kéo sang một bên: - Ngươi đi sai rồi, văn phải võ trái, hiện nay quan chức thật của ngươi là Vân Huy đại tướng quân, phải đi bên trái mới đúng.

Thật ra nãy giờ nhiều quan viên biết Vân Tranh đi sai, nhưng ở đây ai không hiểu sự tích của y, nghĩ rằng Vân Tranh không hiểu lễ nghi, thêm vào y cũng khiêm tốn lễ phép, nên rộng lượng không nhắc tới, dù sao chỉ là chuyện nhỏ tới mức gần như không đáng nói.

- Học sinh lần đầu vào cung, không biết lễ tiết triều đình, vậy để học sinh quay lại. Vân Tranh cười xấu hổ:

- Nên thế, quy củ là đặt ra là để tuân thủ, đi đi, mai là hưu mộc tới nhà ta chơi, sư mẫu cùng đám sư đệ, sư muội của ngươi nhắc mãi đấy.

Vừa tiễn tiên sinh đi, Vân Tranh định quay đầu thì nghe thấy phía sau có người quát: - Nay thềm bạch ngọc cũng là nơi mà hạng thô bỉ có thể đi sao?

Vân Tranh thở phào nhẹ người, con bà nó các ngươi làm lão tử đợi lâu quá đấy, nãy giờ chẳng ai đếm xỉa gì tới mình, cứ tưởng kế hoạch thất bại chứ, quay đầu lại, nhìn một viên quan vóc người tầm thước, mặt đen râu rậm, trông cũng có vài phần uy nghiêm: - Ta không biết quy củ, đúng là đã đi nhầm hướng, giờ cũng đã quay trở lại rồi, nhưng ta đường đường là Vân Huy tướng quân tam phẩm, là hầu gia, cũng không đủ khiến ngươi có chút tôn trọng nào sao?

Râu Rậm cười nhạt: - Tôn trọng? Thứ giết người mổ chó mà cũng xứng tôn trọng sao? Nghe nói ngươi chuẩn bị tham gia đại khảo, coi như cũng là biết tiến lên, tuy bệ hạ thấy ngươi khổ công vất vả nên nhân nhượng, bọn ta cũng biết ngươi xuất thân rừng núi, không thèm nói, nhưng nếu ngươi dám coi thường lễ pháp quốc triều.

Râu Rậm là Lưu Độ, quan văn thất phẩm, giám sát ngự sử, phẩm trật không cao, quyền lực lớn, nắm quyền cù sát đồng liêu, tuần án châu huyện, ngục tụng, quân nhung, tế tự, chi tiêu thái phủ, có thể nói là chuyện thiên hạ không gì không thể thò một chân vào.

Đại Tống có sáu vị giám sát ngự sử, Lưu Độ chính là một trong số đó, hắn chướng mắt với Vân Tranh từ lúc y bỏ ngang đại lễ rồi, luôn cho rằng y chỉ giả vờ giả vịt mua danh kiếm tiếng, sớm muộn gì cũng mò lên triều, quả nhiên là vậy, không ai triệu cũng tự mò tới rồi.

Một viên giám sát ngự sử khác là Phùng Duyệt lắc đầu: - Thô bỉ thì vẫn là loại thô bỉ, xua vào sơn lâm giết hổ đuổi báo thì được, muốn lên kim ngọc đường thì sẽ thành trò hề ngay.

Vân Tranh cúi đầu xuống, cho tay vào ống tay áo.

Đám giám sát ngự sự này chiêu sở trường chính là chọc giận đối phương, dùng lời lẽ khắc bạc nhất khiến đối phương mất lý trí, chỉ cần phản kích là bọn chúng có cớ ùa cả lên.

Thế nên thấy Vân Tranh nhẫn nhịn thì càng làm già, đem nhưng lời lẽ xúc phạm, ác độc nhất, tuy thái độ hung hăng nhưng cả đám đều rất bình tĩnh, đợi tới khi Vân Tranh mất kiểm soát, bọn chúng không tin một thanh niên khí huyết phương cương có thể nhẫn nhịn được lâu.

Triệu Trinh thấy Vân Tranh cầu kiến thì bất ngờ lắm, hắn cũng rất muốn trò chuyện với Vân Tranh một phen, nhưng đợi trái đợi phải không thấy người đâu, phái người đi tìm, một tiểu hoạn quan về báo Văn Tín hậu đang bị ngôn quan chặn đường, vội phái Trâu Đồng Minh đi.

Trâu Đồng Minh từ xa đã nghe thấy những lời cay nghiệt kia, hắn chưa từng gặp Vân Tranh, nhưng suốt ngày ở bên quan gia, làm sao không hiểu đây là một con mãnh hổ, hết hồn đưa tay hô lớn: - Văn Tín hầu đừng giận.

Nhưng không kịp nữa rồi, tay Trâu Đồng Minh vừa vươn ra thì nghe Vân Tranh rống lên: - Lũ khốn kiếp sao dám xúc phạm bản hầu.

Chỉ thấy Vân Tranh vung tay phải, một cú đấm từ dưới móc lên, trúng ngay hàm dưới của Lưu Độ, cú đấm quá bất ngờ, Lưu Độ không có chút cơ hội nào để né tránh, hự một cái, người ngã ra phía sau, máu cùng răng văng ra lẫn lộn.

Đám Phùng Duyệt đang hung hăng chửi bới tức thì im như quỷ vực, ai mà ngờ được Vân Tranh dám đánh người trong hoàng cung, thường ngày quan viên bị chúng chọc giận biết bao nhiêu mà kể, nhìn họ nổi trận lôi đình, chúng càng như mèo vờn chuột, từ từ đánh tan phòng tuyến tâm lý của người ta, sau đó ăn sống nuốt tươi.

Đám người đó chỉ biết khóc lóc cầu xin bệ hạ, thậm chí van nài mình đừng nói nữa, cả Địch Thanh cũng im lìm không nói không rằng, sao lần này lại khác?

Nhưng chẳng có thời gian cho Phùng Duyệt tìm hiểu, bỗng nhiên lục phủ ngũ tạng rời vị trí, mồm phun ra một ngụm máu, phun khắp người Vân Tranh.

Trâu Đồng Minh đứng ở bên nhìn mà hãi hùng, đám người ngự sử đài mồm mép lợi hại, nhưng luận vũ lực làm sao bằng thanh niên trui rèn trong quân đội mấy năm như Vân Tranh, y tả xung hữu đột như sư tử trong bầy dê.

Chớp mắt đã có một đám ngự sử lăn lộn trên mặt đất, Vân Tranh không dừng tay, chân vẫn dẫm đạp lên bất kỳ mục tiêu nào trong tầm mắt.

Hai tên ngự sử nhân lúc Vân Tranh đang đánh Lưu Độ đã hôn mê thì bò dạy chạy thục mạng, vừa chạy về phía Đại Khánh môn vừa gào thê thảm: - Cứu, cứu mạng.

Đám thị vệ cung đình xông tới, nhưng thấy Trâu công công đừng nhìn, trao đổi ánh mắt với nhau, quyết định không ngăn cản, chỉ bám sát một đoạn, nếu không gây nguy hiểm cho quan gia hay quý nhân trong cung, bọn họ sẽ mặc kệ.

Vân Tranh đuổi sát đằng sau, tung chân đá vào lưng một tên, tên này ngã sấp mặt xuống, răng lợi coi như không còn giữ nổi nữa, bỏ hắn ở đó, truy kích tên cuối cùng.

Bàng Tịch nghe thấy tiếng la hét thì vội vội vàng vàng từ quan thự chạy ra, nhìn thấy một cảnh làm ông chóng mày hoa mặt, Vân Tranh toàn thân máu me, mắt long sòng sọc, chân đạp lên chân một tên ngự sự đang ra sức khóc lóc xin tha mạng, tay cầm cái chân còn lại, như muốn xé toạc người ta ra làm hai.

Hàn Kỳ cũng đã chạy tới, nhìn tên ngự sử đã ỉa đái vương vãi, rống lớn: - Dừng tay!

Vân Tranh cứ như bấy giờ mới thức tỉnh, buông chân tên ngự sử kia ra, mắt lạnh như băng quét qua phía Hàn Kỳ, đứng lên, chắp tay đằng sau đi ra sân đợi sử trí, chỉ lừng thẳng tắp, không tỏ ra có chút hối lỗi nào, cũng không ai để ý y lén lút gỡ vòng sắt đeo tay, dấu vào người.