Trí Tuệ Đại Tống

Quyển 6 - Chương 4: Tùy nghi hành sự




- Bệ hạ cứ luôn cho rằng nhẫn nhịn kiềm chế là thiên hạ thái bình, suy nghĩ này rất nguy hiểm, để Nông Trí cho bệ hạ chút cảnh cáo cũng tốt.

- Ông nói thế là trái lẽ quân thần, bệ hạ lo lắng bách tính lầm than, nói cho cùng thì chiến tranh là tai họa.

Bàng Tịch lấy tay day huyệt thái dương, dựa lưng vào ghế nghỉ ngơi, ông ta không muốn vạch cái sai của quan gia, hiện ván đã đóng thuyền, việc cần làm giờ là diệt Nông Trí Cao, che dấu cái sai cho bên trên là tu dưỡng cơ bản của thần tử:

Triệu Trinh đầu đau như búa bổ, khi ngủ dậy toàn thân như không chịu nghe điều khiển, vừa ngồi lên đã ngã uỵch xuống, Trâu Đồng Minh hoảng sợ thét lên, thái giám sau lưng chạy đi như làn khói tìm thái y.

Một tiểu mỹ nhân y phục chưa chỉnh tề run cầm cập đứng đó không biết phải làm gì, đó là phi tử được hoàng đế sủng hạnh đêm qua, được Hoài Tây tiến cống, năm nay vừa tròn mười hai.

Tào hoàng hậu hay tin vội vàng chạy tới, lúc này thái y đã bắt mạch kê đơn, nàng hỏi han xong thái y, lạnh lùng nhìn tiểu mỹ nhân mặt không còn sắc máu, tất nhiên nàng không xử lý con hồ ly đó trước mặt bao người như vậy, chỉ lặng lẽ ngồi đợi quan gia khôi phục, đau đầu là bệnh cũ rồi.

Triệu Trinh nằm một lúc khỏe lại phần nào lệnh khởi gia tới điện Dưỡng Tâm, khi đi ngang qua Tử Trúc Hiên bảo thái giám chuyển hưởng, trong mấy ngày tới Lâm thị sẽ sinh nở, vạn vạn lần không thể có sai sót gì.

Tào hoàng hậu khẽ nhắc: - Bệ hạ, Lâm thị được Hàn Lâm bảo vệ, tuyệt đối không có gì phải lo.

Triệu Trinh không đổi ý, nhất quyết muốn vào xem.

Lâm Lam Lam bây giờ người cồng kệnh, mặc váy thụng chẳng hề đẹp, nhưng ai cũng mong được xấu xí như nàng, cái bụng to tướng kia thu hút ánh mắt quan gia hơn bất kỳ thứ y phục mỹ lệ nào.

Tử Trúc Hiên tràn ngập ánh nắng, hoàn toàn khác những cung điện khác rèm cửa kéo kín lạnh lẽo âm u, cửa sổ không những nhiều mà còn luôn mở rộng, tử trúc ngoài sân la đà theo gió, ngay không khí trong phòng cũng vô cùng tươi mát, chỉ hít thở cũng thấy thoải mái.

Lâm Lam Lam ra nghênh đón Triệu Trinh, thấy quan gia ngã bệnh, vội bỏ lễ nghi, sai cung nữ chuẩn bị giường, Tào hoàng hậu sai người đóng cửa sổ, Triệu Trinh cản lại: - Cứ để thế là được, trẫm thích Tử Trúc hiên luôn có nắng có gió, nhiều sinh khí, để trẫm tắm nắng một chút.

Điều chỉnh hướng cửa sổ cho ánh sáng chiếu lên mặt Triệu Trinh không quá gắt, Lâm Lam Lam biết Triệu Trinh thích phơi đầu trong nắng sớm, tới bên cạnh Tào hoàng hậu hỏi nhỏ: - Nương nương, bệnh đau đầu của bệ hạ tái phát sao?

Phi tần khác đều gọi Tào hoàng hậu là tỷ tỷ, chỉ có Lâm thị luôn gọi là nương nương, Tào hoàng hậu hài lòng lắm, ít nhất Lâm thị vẫn chưa quên xuất thân vốn là cung nữ của mình, trước mặt người mình không cần che dấu, giọng có phần tức giận: - Ừm, hôm qua bệ hạ vất vả suốt ngày, tiết độ sứ Hoài Tây hiến lên một thái nữ, bệ hạ không muốn tổn hại tấm lòng trọng thần nên tiếp nạp, ai ngờ đêm qua mệt mỏi, bệnh cũ tái phát.

Chẳng vì Triệu Trinh đi tìm người khác phong lưu khoái hoạt trong khi mình bụng mang dạ chửa vất vả, với Lâm Lam Lam, Triệu Trinh chỉ là thứ công cụ, không có tình cảm thì sao phải giận: - Thiếp thân nghĩ, bệ hạ khỏe mạnh, một đêm hoan du chưa tới mức phát bệnh, e rằng gần đây lo lắng quốc sự, nghe nói phương nam có tên tặc tử làm phản...

Tào hoàng hậu gật đầu tán thưởng, nếu như quan gia vì tham hoa háo sắc mà bệnh tái phát thì sẽ bị quần thần công kích, lấy quốc sự làm cớ thì đúng là sự yểm hộ không thể tốt hơn.

Một hoàn quan đi tới ngoài Tử Trúc Hiên lớn tiếng nói: - Khởi tấu bệ hạ, trung thư môn hạ bình chương sự Bàng Tịch, tham tri chính sự Hàn Kỳ tấu thỉnh bệ hạ lên triều.

Tào hoàng hậu giận lắm, nhưng không thể làm gì hoạn quan này, vì hắn cầm ý chỉ thái tổ, chuyên môn nhắc nhở hoàng đế, đó là quy củ của Đại Tống.

Triệu Trinh khó nhọc trở mình đưa tay ra: - Đỡ trẫm dậy, tảo chiều hôm nay rất trọng yếu, Địch Thanh sắp xuất chiến, trẫm không thể không đi vỗ về.

Lâm Lam Lam cố cầm nước mắt, lấy cái khăn gấm buộc chặt đầu Triệu Trinh, làm thế có thể giảm đau phần nào, Tào hoàng hậu giúp Triệu Trinh mặc y phục lên triều.

Triệu Trinh ngồi một lúc, uống hết bát thuốc rồi gật đầu với Trâu Đồng Minh: - Khởi giá lên triều.

Nhìn theo bóng dáng Triệu Trinh, Tào hoàng hậu chấm nước mắt: - Ai cũng nói quan gia là bậc chí tôn, ai biết được bệ hạ ngã bệnh vẫn phải lên triều, còn chẳng bằng phú ông bình dân.

Nói một lúc không thấy Lâm thị phụ họa với mình, quay sang thấy Lâm thị mặt trắng bệch dựa lưng cột, tay ôm bụng, nước vàng nhạt chảy xuống chân, hét lớn: - Ngươi đâu, chiêu dung sắp sinh rồi!



Triệu Trinh ngồi trên long ỷ, nhìn quần thần đã đầy đủ, nói qua loa: - Trẫm bị phong hàn, người không thoải mái, các khanh có tấu mau mau đưa lên.

Bàng Tịch thấy quan gia mặt vàng vọt bệnh tật, không dám dông dài, tức thì rời hàng tâu: - Khởi bẩm bệ hạ, Xu mật phó sứ Địch Thanh đã chuẩn bị sẵn sàng, chỉ đợi hổ phù ấn giám của bệ hạ, quân tình khẩn cấp, mong bệ hạ tức tốc quyết định.

Triệu Trinh phất tay, Trâu Đồng Minh ôm chỉ ý bước ra, dài giọng làm một tràng: - Trẫm ưng hạo thiên chi quyến mệnh sắc địch thanh từ miễn lĩnh điện trung tỉnh sự: Cụ tất. Sự bất cửu nhâm, nan dĩ ngưỡng thành ; chức bất hữu tổng, nan dĩ tập tự. Nguyên châu thổ man nông trí cao giả lang tử dã tâm, đoạt ngã châu huyền, đồ lục ngã dân, trẫm nhẫn vô khả nhẫn... Lệnh Địch Thanh làm Tuyên Huy nam viện sứ, Kinh Hồ Nam Bắc lộ tuyên phủ sứ, lãnh một vạn năm nghìn bộ kỵ Quảng Duệ quân, hỏa tốc lên đường diệt giặc!

Một viên tướng cao lớn đeo mặt nạ đồng vàng, lên triều cũng không bỏ ra, đó chính là Địch Thanh Địch Hán Thần một viên đại tướng bách chiến bách thắng của Đại Tống, lâu nay hai mòn ở kinh sư, bước khỏi hàng lạy ba cái, giọng dõng dạc: - Vi thần chuyến này tới biên châu nhận trách nhiệm nặng nề, không dám trễ nải, nhất định bắt sống Nông Trí Cao đặt dưới chân bệ hạ, thần tướng đi xa, mong bệ hạ thân thể an khang.

Triệu Trinh gắng gượng đứng lên: - Nông Trí Cao lòng lang dạ thú, phạm cương giới trẫm, giết con dân trẫm, Lưỡng Nam máu chảy thành sông, trẫm ngày đêm không ngủ, chỉ mong tướng quân sớm ngày khải hoàn, trẫm vì tướng quân bày rượu chúc mừng, vì vạn dân chúc mừng, vì giang sơn Đại Tống chúc mừng. Nói xong cởi bội kiếm ở hông đưa tới.

Địch Thanh quỳ gối đi tới, đỡ lấy bội kiếm: - Thần tướng nhất định dùng thiên tử kiếm chém yêu nghiệt, trả cho Đại Tống ta bầu trời bình yêu vẹn toàn.

Triệu Trinh phất tay nói lớn: - Đi nhanh, đi nhanh!

Địch Thanh "vâng" một tiếng, lần nữa bái biệt hoàng đế, xoay lưng hùng dũng bước đi, đó là con người chỉ bước chân cũng làm người ta tin tưởng, đám quan văn vừa thở phào vừa lo âu, thở phào vì con mãnh hổ này ra trận, loại chồn cáo như Nông Trí Cao có đi không có về, lo âu là mãnh hổ về rừng, sau này khó khống chế, tướng quân chưa ra trận, quan viên đã tìm cách níu chân rồi.

Hàn Kỳ bước ra khỏi hàng: - Khởi bẩm bệ hạ, Thanh Đô phủ lộ Vũ Thắng quân cũng đã được triệu tập xuất binh, mong bệ hạ phân rõ vấn đề chế ngự, một khi đại quân tập kết, lệnh xuất từ nhiều cửa, chỉ e …

Lời chưa nói hết một thái giám vội vội vàng vàng chạy tới hô: - Bệ hạ, bệ hạ, đại hỉ đại hỉ, chiêu dung nương nương đã sinh cho bệ hạ một long tử rồi.

Triệu Trinh đứng bật dậy, người lảo đảo: - Thật, thật không?

Thái giám kia rối rít quỳ xuống, vừa thở vừa nói: - Bệ hạ vừa mới đi, chiêu dung nương nương liền thấy không khỏe, may có hoàng hậu nương nương ở đó gọi tiếp sinh bà, thái y. Chiêu dung nương nương sinh nở cực kỳ thuận lợi, một vị long tử, nặng bảy cân bốn lạng.

- Bệ hạ vừa phái mãnh tướng ra trận, chiêu dung nương nương lại sinh hạ một vị hoàng tử, đây là điềm báo Đại Tống thái bình trường cửu, Địch tướng quân sẽ khải hoàn trở về. Có quan viên đi ra vỗ mông: - Vi thần chúc mừng bệ hạ.

- Chúng thần chúc mừng bệ hạ. Đám quần thần lập tức quỳ xuống đồng thanh hô:

- Ha ha ha, thưởng, thương! Triệu Trinh phóng thanh cười lớn, tin này với hắn là thần dược, chẳng còn thấy đau đầu mỏi lưng chút nào nữa, nhìn Bộc vương Triệu Duẫn mặt đen như đít nổi lại càng sảng khoái, chỉ muốn nhanh chóng bãi triều, nói với Hàn Kỳ: - Chuyện Vũ Thắng quân, tùy nghi hành sự, tùy nghi hành sự. Nói xong gần như chạy vào hậu cung.

Bàng Tịch và Hàn Kỳ đưa mặt nhìn nhau, không hiểu quan gia bảo mình tùy nghi hành sự hay là cho Vũ Thắng quân tùy nghi hành sự.