Trí Tuệ Đại Tống

Quyển 6 - Chương 39: Lưu manh vào kinh




Đại lao phủ khai phong và chợ phủ Khai Phong giống nhau một điểm, là mở suốt ngày, ba mươi tên quân hán bị tống vào, quan doanh và sai bá hoa chuân múa tay, chuẩn bị sẵn gậy gộc để đánh dằn mặt.

Sai dịch đi bắt người ghé tai nói nhỏ: - Đám khốn của Vũ Thắng quân đấy, tên cầm đầu còn vừa tiếp kiến quan gia, bọn chúng đánh người Tây Hạ, chuyện này đừng dính dáng vào, cứ nhốt đấy, đợi quan trên xử lý là được.

Quan doanh toát mồ hôi, may chưa kịp làm gì, sai người chọn phòng giam sạch sẽ nhốt lại.

Ba mươi người bị giam trong cùng một phòng có hơi chật chội, cả đám kiểm tra thương tích cho nhau, chỉ xước da bầm tím không ai thương tới gân cốt, ba mươi người đánh mười người Tây Hạ, hả thì hả rồi, giờ đánh xong mới biết sợ.

Ngưu Đại nơm nớp hỏi: - Quân hầu, chúng ta làm thế có gây phiền toái cho tướng chủ không?

Lang Thản trầm ngâm: - Đánh sứ giả thì nhất định thì có phiền toái rồi, nhưng không vấn đề gì, vụ đánh nhau này cũng là để cho người ta biết, Vũ Thắng quân không phải là hồng mềm dễ bóp.

- Khi đi tướng chủ đã dặn ta tiếng tốt không bằng tiếng xấu, thà để người ta sợ chứ không cần người ta yêu, vì người ta sợ thì sẽ không dám lại hại chúng ta.

- Ngủ đi, mai lên công đường, giờ cứ để họ thương lượng với nhau, Cao gia lão tam cũng có mặt ở đó, ta thấy hắn thậm thụt với đám sai dịch rồi, chúng ta không cô độc đâu.

Đám Ngưu Đại nghe quân hầu nói thế thì yên tâm, ai nấy kiếm chỗ ngủ, không đủ giường cũng có hề gì, bọn họ có chỗ dựa lưng là ngủ được rồi, hôm thực ra ai nấy đều mệt mỏi, lúc nãy ăn uống chơi bời không sao, vừa vào trạng thái nghỉ ngơi là mắt đều díp lại.

Bao Chửng sau khi nghe tư mã trực đêm báo cáo xong liền sai người đốt thêm vài ngọn nến, cẩn thận lật xem hình điển của Đại Tống, nghiên cứu biện pháp xử trí loại việc này, tới gần nửa đêm mới đi ngủ.

Trước khi ngủ than thở với lão thê: - Cái chức này của lão phu không dễ làm.

Lão thê cười: - Không dễ làm mà lão gia còn làm tới sáu năm, có tuổi rồi, đừng nghĩ nhiều, tâm tư còn người có hạn, dùng càng nhiều, còn lại càng ít, thiếp thân còn mong cùng lão gia về quê hưởng phúc vài năm.

- Bà chưa hiểu rồi, trước kia còn đỡ, nhưng hôm nay ba mươi tên lưu manh có học vấn nhập kinh, sau này đợi tên lưu manh cầm đầu xuất hiện thì có trời mới biết sẽ xảy ra chuyện gì, lão phu nhanh nhanh giao lại cái ghế này là hơn, nghe nói Âu Dương Tu hứng thú với nó đã lâu, cho ông ta làm vậy.

Nghe trượng phu nói vậy, lão thê mừng lắm: - Lão gia suốt ngày vướng bận công sự, lui về làm Long Đồ các đại học sĩ tốt nhất, đó là chức quan thanh quý, không phải quản nhiều việc, còn thời gian nghiên cứu học vấn.

- Thiếp thân nhìn ra rồi, từ năm Khánh Lịch là lão gia không còn muốn tiến lên nữa, nếu đã không muốn làm tể tướng, chẳng bằng rút lui cho triệt để, thiếp thân cứ nghĩ tới kết cục của Phạm Văn Chính là rối lòng.

Có vị quan gia nhu nhược, mừng giận lại thất thường, làm quan càng lớn càng bất trắc, Lão Bao không muốn nói quan gia không phải, liền bảo lão thê: - Thôi, ngủ đi, ngủ đi, nhất mộng giải thiên sầu.

Vũ Thắng quân chỉ mới nhập kinh một ngày mà hôm sau cơ bản đã làm người Đông Kinh biết hết rồi, nhưng thanh danh chẳng hay ho cho lắm, hôm qua thì thúc ngựa xông vào cổng thành làm chó chạy gà bay, khiến buổi chiều ba vị đô giám Phủng Nhật Quân rơi đầu, nghe nói xu mật sứ Bàng Tịch giận tới mức không thèm nghe giải thích, từ hoàng cung phát liền ba mệnh lệnh, ba người mất đầu.

Đáng đời thôi, giả như đó là hãn phỉ xông vào kinh thành, cái đầu ông ta có giữ nổi hay không cũng khó, quân tốt chạy sạch, may có một nho sĩ dám cầm đòn gánh ra lý luận, nếu không còn gì là thể diện Đông Kinh.

Tiền Đường vì sao nhiều tiết độ sứ phản loạn như thế, vì nhìn ra bản chất ngoài mạnh trong yếu của Trường An, khi hoàng đế và Lang Thản diện kiến, đã có ngự sử chất vấn Bàng Tịch, vì sao người phụ trách thủ vệ trọng địa Đại Tống lại toàn là lợn béo vô dụng, thế này ai còn dắm nhắm mắt ngủ nữa.

Có cảm giác ấy không phải chỉ ngự sử ngôn quan, mà bách tính cũng thế, ai có tầm nhìn một chút đều giật mình nhận ra từ U Châu tới phủ Khai Phong lại chẳng hề có một hiểm địa nào dể dựa vào, địa hình bằng phẳng như thế rất thuận tiện cho kỵ binh Khiết Đan đánh thẳng vào.

Triệu Trinh hôm nay tiếp tục cùng đại thần thảo luận chiến sự Quảng Nam, sau khi xem bản đồ vị trí thành Ô Sào trong tấu chương của Dữ Tĩnh, dù là quan viên cẩn thận nhất cũng đã gạch Nông Trí Cao ra khỏi danh sách kẻ thù.

Bây giờ là bàn bạc vấn đề sau khi kết thúc chiến sự, Địch Thanh đột kích Đại Lý, dùng thời gian ngắn nhất giành lấy thắng lợi lớn nhất, xuyên qua hơn năm trăm dặm của Đại Lý về tới Thục, Địch Thanh có thể khống chế, bao năm qua quan văn liên hợp với nhau khóa chết con mãnh hổ này, không quá đáng sợ.

Nhưng trong mắt Bàng Tịch và Hàn Kỳ, Vân Tranh như còn sói đói lảng vảng ngoài triều đường, âm hiểm hung bạo, nếu không đeo gông cùm lên nó, làm sao ngủ yên được, chứng kiến sự hùng dũng của đám Lang Thản, bọn họ càng quyết tâm.

Lỗ Thanh Nguyên nay đã thành lễ bộ thị lang, ngồi ngay ngắn trên ghế nhắm mắt không nói không rằng, thi thoảng mò cái ấm trà đất nung màu đỏ ra, tu một ngụm, quan gia chưa tới, mọi người đều có chỗ ngồi, đợi quan gia tới rồi, chỗ ngồi sẽ bị thu hết.

Thái tổ năm xưa chỉ dựa vào một chiêu thu ghế này mà phân chức quyền tể tướng ra làm ba, là Xu mật sứ, Tham tri chính sự và Đồng trung thư môn hạ Bình chương sự, tể tướng thì dưới một người trên vạn người, nhưng khi sáu người đều có thể gọi là tể tướng, thế thì mất giá đi rất nhiều.

Hôm nay Lễ bộ thị lang Lưu Độ, tham tri chính sự Hàn Kỳ, Đồng trung thư môn hạ Bình chương sự Bàng Tịch đều rất phiền não.

Từ hôm qua bệ hạ đưa ra khẩu dụ "tùy nghi hành sự" cho Vũ Thắng quân, sắc mặt đám người này chưa bao giờ dễ coi, thực ra Lỗ Thanh Nguyên cũng có chút lo ngại, nhưng sau khi nhận một quân hầu chuyển thư Vân Tranh cho thì yên lòng hẳn.

Ông ta hiểu, xướng tên ở Đông Hoa Môn luôn là tâm nguyện của Vân Tranh, tâm nguyện đó không đổi, vậy y sớm ngày lên kinh thôi, không cần lo, cứ để đám người kia run sợ đi.

Liếc mắt nhìn đám tướng môn đang tranh luận đỏ mặt tía tai vì cái chết của ba tên đô giám Phủng Nhật Quân, Lỗ Thanh Nguyên cười thầm, đám người này còn chưa biết, nhân vật thay thế bọn chúng đã xuất hiện rồi.

Còn về phần đánh chết sứ tiết Tây Hạ thì văn võ Đại Tống chẳng cần bàn bạc, vương triều Triệu gia chưa bao giờ giết công thần, trừng phạt chỉ là đầy đi biên quân thôi, lập công xong rồi phục nguyên chức, thế nên bọn họ đã thảo luận xong rồi, lát nữa lên triều trách mắng đám Lang Thản một trận, đầy đi biên quân, thực chất lại về Quảng Nam đánh nhau, an ủi sứ tiết, vậy là xong.

Nhưng chuyện không đơn giản như họ nghĩ.

Tên người Tây Hạ bị Ngưu Đại đánh chết không ngờ là cháu của thái hậu Một Tàng thị, Tây Hạ sứ tiết Ninh Thái Cổ quỳ trước cửa cung, đặt thanh đao trước mặt, sai người đưa tới cho quan gia Đại Tống cùng một câu nói:" Đao này nếu không chém đầu hung thủ, xin hãy chém đầu ta."

Ngữ khí quyết liệt, không cho thương lượng.

Biết thân phận người chết, ai nấy cười khổ, nay Đại Tống và Tây Hạ đang thương thảo kết minh, tuy trông có vẻ mất mặt, nhưng chuyện này không cho phép xem nhẹ, Tây Hạ cần thời gian ổn định, Đại Tống mấy năm qua cũng thiên tai liên miên, cần thời gian vỗ về thiên hạ, nên hai bên đều tích cực hợp thành chuyện này.

Phía Tây Hạ tỏ ra rất có thành ý, Tróc Sinh quân không đi bắt người ở biên cương nữa, quân đội Tây Hạ ở biên giới hai nước cũng lùi lại hai trăm dặm, vứt bỏ rất nhiều thành bảo, làm áp lực quân sự của Đại Tống giảm đi nhiều,

Cháu Một Tàng thị tới Đại Tống thực ra là để làm con tin, vậy mà vừa tới nơi thì chết, nếu không cho người ta câu trả lời thì e khó ăn nói.