Trí Tuệ Đại Tống

Quyển 6 - Chương 36: Đông Kinh du




Triệu Trinh ngồi trên ghế, khép hờ mắt lắng nghe Lang Thản kể chuyện Vũ Thắng quân từ sau khi tới Quảng Nam, hắn nghe rất kỹ, trong phòng yên tĩnh, hắn thậm chí nghe được tiếng hô hấp khe khẽ phát ra từ phía sau bình phong.

Lang Thản đi rồi, Triệu Trinh mới quay sang phía bình phòng: - Thế nào, nàng thấy Vũ Thắng quân mà nàng luôn muốn gặp một lần ra sao?

Tào hoàng hậu bế một đứa bé bụ bẫm cùng Lâm Lam Lam từ sau bình phong đi ra: - Quốc quân đại sự đâu phải điều thần thiếp có thể đánh giá, người có thể giúp bệ hạ còn đang uống sữa đây này.

- Thần thiếp tới đây là chỉ để xem xem Vũ Thắng quân có đúng như lời đệ đệ Tào Vinh nói hay không thôi, nay đã biết rồi, một đô ngu hầu nho nhỏ ở trước mặt bệ hạ cũng có thể đối đáp ung dung đâu ra đó, xem ra danh tiếng của Vân Tranh cũng không phải thổi phồng. Tào Vinh tuy là đứa vô dụng, phải dựa vào tỷ phu là bệ hạ nuôi, nhưng nhãn quang của nó vẫn có, nếu nó làm hỏng việc, bệ hạ muốn giáo huấn ra sao thì giáo huấn, nhưng xem ra lần này tiến cử đúng người rồi đó.

Triệu Trinh đón lấy nhi tử trong lòng hoàng hậu, thân mật lấy trán cọ vào trán nó, đứa bé cười toe toe chảy nước dãi, hai cái chân nần nẫn thịt giơ lên đạp bình bịch vào ngực hắn.

Quay sang nhìn bầu ngực phồng lên sau lớp áo của Lâm thị, híp mắt cười: - Xem ra, con mình nên tự mình nuôi mới tốt, có vài tháng mà đạp trẫm thấy đau. Ha ha ha, khi hoàng nhi đầy tháng, các nàng không thấy cái mặt của Bộc vương, đen hơn cả mực, trẫm chỉ cần nhớ lại thôi cũng đủ thấy vui rồi.

Lâm Lam Lam thấy Triệu Trinh cứ nhìn ngực mình với ánh mắt không tốt lành thì thẹn đỏ mặt, đưa tay ra nhận lấy nhi tử: - Hoàng nhi rất thông minh, vừa rồi ở trong lòng nương nương, biết bệ hạ đang bàn quốc gia đại sự mà không khóc quấy, thần thiếp còn sợ nó sẽ phá ngang cuộc nói chuyện của bệ hạ.

Triệu Trinh không nhận ra điều ấy, nghe Lâm thị nói thế thích lắm, đứa bé này bây giờ hung hăng quẫy đạp như vậy, mà khi nãy chịu khó nằm im, ha ha ha, đúng là có tướng chân mệnh thiên tử: - Phải rồi, nàng hẳn biết người đồng hương này chứ, trẫm nghĩ với kiến thức đó thì ở Thục không phải hạng vô danh.

- Bệ hạ, thần thiếp đúng là biết người tên Lang Thản này, hắn là tài tử nổi danh đất Thục, mỗi năm đất Thục tổ chức Hạnh Hoa hội, Đào Hoa hội, hắn đều là một trong số những người nổi trội nhất.

Triệu Trinh gật gù, trước kia hắn không coi trọng Thiếu niên quân lắm, nhưng nếu Trương Phương Bình để một tài tử như vậy nhập quân, xem ra cần nhìn nhận lại rồi.

Tào hoàng hậu bảo hoạn quan mang hộp thức ăn lên, lấy ra mười mấy món ăn nhỏ, cùng với một hồn đồn: - Đây là hồn đồn do Thục phi muội muội tự mình gói cho bệ hạ, nhân là thị lợn, thần thiếp ăn rồi, mùi vị rất được, không ngờ món ăn cấp thấp mà cũng có thể làm thành ngon lành như thế.

Triệu Trinh vừa rồi nói chuyện với Lang Thản, lòng đã có tính toán, tâm tình rất tốt, cầm bát hồn đồn lên, vừa ăn vừa nhìn trộm Lâm Lam Lam cho con bú, bị Tào hoàng hậu cố ý che tầm mắt, cười phì nói: - Thức ăn của bệ hạ ở đây, cái khác là của Thục vương Húc, không liên quan tới bệ hạ.

Lâm Lam Lam không tranh sủng, càng không bao giờ dùng thủ đoạn quyến rũ hoàng đế lên giường, vô cùng bổn phận, nhất là luôn luôn kính trọng nàng, nên Tào hoàng hậu rất yên tâm.

Triệu Trinh ngửa đầu cười phá lên, Lâm Lam Lam vội bế con nghiêng người đi, kéo vạt áo che bầu ngực trong kỳ cho con bú mà vô cùng nảy nở của mình.

Hiện giờ dùng cơm ở trong cung là hưởng thụ lớn nhất của Triệu Trinh, mỗi ngày trừ bất kể nắng mưa đi thăm nhi tử, đại bộ phận thời gian đều ở trong cung điện của hoàng hậu, từ khi lên ngôi, ngày bận rộn triều chính, hắn không có quá nhiều ham muốn sắc dục nữa, trước kia không ngừng nạp phi tử là vì muốn có nhi tử, nay đã có một đứa khỏe mạnh rồi, muốn có thêm đứa nữa, nhưng mục tiêu chính là ở Tào hoàng hậu và Lâm thị, Lâm thị vì mới sinh con, chưa tiện hoan ái, vì thế đều ở chỗ hoàng hậu, nên tâm tình Tào hoàng hậu rất tốt.

Tới buổi chiều, Thùy Củng điện tiếp tục nghị sự, Triệu Trinh không lấy mật tấu của Địch Thanh ra, mà chỉ dẫn lời trong đó, nói với thần tử: - Nay quốc sự gian nan, thân là tướng quân tất nhiên phải phân ưu vì nước, trẫm nhận được quân báo Đại Lý ngầm viện trợ quân giới lương thảo cho Nông Trí Cao, lợi dụng Cao làm loạn Đại Tống ta, nhân uy đại thắng, đả kích Đại Lý giữ yên biên cương là điều nên làm, họ Đoàn Đại Lý cũng ngầm mời Địch tướng quân vào nước giúp trừ quyền thần, cho nên trẫm đồng ý Địch Thanh mượn đường Đại Lý qua Thành Đô về nước, không biết các vị ái khanh ý thế nào?

Hàn Kỳ rời hàng tấu: - Chuyện Đại Lý ngầm viện trợ cho Nông Trí Cao quả thực chứng cứ xác đáng, Địch Thanh mượn đường qua Đại Lý cho chúng bài học răn đe cũng là điều nên làm, thần chỉ thắc mắc, không biết còn Vũ Thắng quân thì có kế hoạch gì?

- Quân đội hai vùng Lưỡng Nam đã bị Nông tặc đánh tan, muốn tổ chức lại để bảo vệ địa phương cẫn còn cần thời gian, Dư Tĩnh xin trẫm cho Vũ Thắng quân ở lại hỗ trợ địa phương, bọn họ vẫn tùy nghi hành sự.

Bàng Tịch hoảng hốt nói ngay: - Bệ hạ, đám người đó là quân hổ lang, sao thiếu ước thúc cho được?

Từ đầu tới cuối những võ tướng đứng trong hàng không ai hỏi tới ý kiến của họ, dù là Tào gia, Thạch gia, Cao gia hay Vương gia, gia chủ những nhà đó đều rất biết điều nhắm mắt ngậm mồm.

Triều đường phân tranh còn chưa lan tới phố phường, Lang Thản sau khi rời hoàng cung liền về dịch quán tắm rửa sạch sẽ thay y phục, sau đó dẫn một đám nhà quê ngáo ngơ ra phố chơi, mắt nhìn tới đâu cũng là thanh lâu họa các, những chiếc kiệu xa hoa xếp thành hàng dài bên hè đường, bảo mã cao lớn mang đủ trang sức ngọc ngà hiên ngang qua lại, tường vàng ngói ngọc làm người ta hoa mắt, váy sa thơm ngát làm người quên lối về.

Mồm há hốc thưởng thức màn biểu diễn kịch nghệ ngay trên phố, tai còn giỏng lên nghe trộm mỹ nhân thì thầm, chưa bao giờ bọn họ khao khát mình có ba đầu sáu tay như lúc này.

Phố xá luôn rộn ràng tiếng đàn ca sao nhạc, trà phường, tửu lâu, nhã hộ, đều có người biểu diễn nhưng giai điệu vô cùng mới mẻ. Người các quận trong cả nước đều tụ tập ở đây, dù là Lang Thản có kiến thức uyên thâm cũng không nhận ra được hết khẩu âm, còn chưa kể rất nhiều người dị tộc với các màu da, màu tóc đứng trên phố trò chuyện thoải mái như ở nhà.

Lúc này trời đã hoàn toàn tối, nhưng toàn Đông Kinh như vừa choàng tỉnh sau giấc ngủ, bừng bừng sinh khí.

Đi qua Minh Đức lâu, nơi này tiếng nhạc vang vọng khắp phố, có mấy hào môn tổ chức dạ yến, những món kỹ nghệ mới mẻ đem biểu diễn làm người ta trầm trồ không ngớt, hưởng thụ sinh hoạt sa sỉ cũng là cách tốt để thả lỏng tinh thần, đúng là nơi đáng tới.

Minh Nguyệt nhai nhiều hương phấn, bởi thế giai nhân bóng hồng qua lại cũng nhiều, đám người Vũ Thắng quân như trâu điên hăm hở đi qua phố, tặc lưỡi không ngớt, nữ sĩ ở phủ Khai Phong không hề ngại ra phố vào buổi tối, làm người ta mở mắt.

Đứng sau lưng nữ sĩ cố vươn dài cổ ngửi mùi thơm trên người giai nhân, hành vi này của Tôn Tam đã chuẩn bị sẵn sàng để ăn chửi rồi, cơ mà theo hắn thì được giai nhân chửi cũng đáng.

Cơ mà quái lạ ở chỗ này, Tôn Tam tự nhận mình vừa mới khinh bạc người ta, nữ sĩ chẳng giận lại còn vén khăn che mặt nhoẻn miệng cười, thậm chí còn len lén vẫy tay với hắn, bàn tay đó trắng trẻo mịn màng làm sao.

Mơ mơ màng màng đi theo người ta vào một cái ngõ nhỏ tối tăm, nữ sĩ vào đi vào nhà, còn để cửa cho hắn, Tôn Tam gãi đầu, nhìn bộ quần áo rất xuềnh xoàng trên người, hay là vì tướng mạo uy mãnh của mình làm tiểu nương tử động lòng, cũng có lý, nơi này rặt đám mặt trắng ẻo lả, mấy ai cao lớn vạm vỡ như mình.

Ở Vũ Thắng quân chẳng dạy cho người ta cái gì hay, ngoại trừ lớn gan, vuốt lại chùm râu ngắn lởm chởm, ưỡn ngực mở cửa.

Không thấy mỹ nhân, trước mặt là một lão bà tử cười như hoa, coi như cũng có chút kiến thức, Tôn Tam hiểu ngay, không thất vọng mà còn càng thêm yên lòng, cười hềnh hệch: - Chính là vị tiểu nương tử vừa rồi, đại gia ta nhìn cái đã có hứng.