Lần này tới Quảng Nam tác chiến, Vũ Thắng quân có một vạn người, trải qua một trận Ôn Tuyền quan, tử thương một nghìn hai, Dư Tĩnh mượn 800 người Bành Cửu, còn lại tám nghìn, bốn nghìn do Tô Tuân chỉ huy đi đánh úp Tân Dương, bốn nghìn Vân Tranh tới Quy Nhân phô xem đại chiến.
Chưa tới chiến trường đã nghe thấy tiếng chém giết long trời lở đất, chiến mã hí vang vọng cả sơn cốc, Vân Tranh ghìm cương trên đồi thấp, một bức tranh tráng liệt vẽ ra trước mắt.
Hai bên đã lao vào đánh giáp lá cà rồi, quân Tống mặc áo đỏ, đội mũ nồi đang cố thủ phòng tuyến, Nông quân toàn thân gài lao trúc dài tấn công điên cuồng, tuy cách ăn mặc không khác gì, nhưng quân bản bộ của Nông Trí Cao thực sự vượt xa đám ô hợp Hoàng Sư Mật, quân trận chia ra tiền, trung, hậu rõ ràng, tác chiến cũng dũng mãnh.
Một lá cờ đỏ chữ đen đang gian nan hướng về trận địa của Nông Trí Cao, Vân Tranh nheo mắt nhìn rất lâu mới nhận ra đó là cờ của Hữu điện ban trực Trương Ngọc, nhưng hắn dựa vào cái gì mà cho rằng số kỵ binh ít ỏi của mình có thể xuyên phá tường giáo để vào trận của Nông Trí Cao?
Lương Tiếp nhíu mày: - Tướng chủ, hắn đang làm gì vậy, trường thương là lợi khí đối phó với kỵ binh, càng không nói tới những mũi lao của Nông quân dài hơn trường thương ba xích?
Tiếu Lâm quan sát một lúc rồi trả lời: - Xem ra Trương Ngọc làm cảm tử quân đấy, hắn đi tới đâu là cung nỏ bắn sau lưng tới đó, hẳn Địch Thanh muốn chia quân Nông Trí Cao làm đôi để tiêu diệt, Trương Ngọc đảm nhận trọng trách giống hào lửa của chúng ta ở Ôn Tuyền quan, không có Nông Trí Cao lên tiếp viện, khiến đầu bọn chúng đuôi không hỗ trợ được nhau.
- Nhìn hướng kia đi, không chỉ có Trương Ngọc, còn có quân Tôn Tiết, nhưng mà xem ra đội kỵ binh của Tôn Tiết không cầm cự được bao lâu nữa đâu.
Vân Tranh nhìn quanh quất, không thấy cờ của Địch Thanh lại thấy cờ của Dư Tĩnh, nay vị lão đại nhân này chắc đang nóng ruột lắm.
Địch Thanh chém đầu Trần Thự đã có hiệu quả, nói thực Vân Tranh nghĩ đặt mình vào hoàn cảnh đó thì tám phần cũng chém Trần Thự thôi, ít nhất quân Tống ra sức giết giặc, con người một khi xông vào chiến trường, ngươi không muốn giết thì sẽ bị người ta giết thôi.
- Nếu hôm đó ở Ôn Tuyền quan chúng ta đối diện với Nông Trí Cao, e rằng muốn giữ được cũng tổn thất nặng nề. Lương Tiếp nuốt nước bọt nói:
Vân Tranh rất tán đồng, Nông quân cứ ba người tạo thành một nhóm chiến đấu, hai người cầm khiên mây đoản đao phụ trách phòng ngự, người ba cao lớn dùng giáo trúc đâm ra thụt vào liên tục, không ngừng dồn ép quân Tống.
- Tôn Tiết xong rồi.
Vân Tranh không có nhãn lực tốt như Tiếu Lâm nên không nhìn thấy chiến mã của Tôn Tiết bị lao trúc đâm ngã, thân binh Tôn Tiết nhào tới bảo vệ chủ tướng, nhưng đã nhìn thấy cờ hiệu của hắn đổ xuống, Nông quân đang tụ cả về phía đó.
Vẫn không thấy Địch Thanh đâu, quả nhiên làm thống soái lòng dạ như sắt đá, dù thuộc hạ chiến tử cũng không bỏ chiến thật của mình.
- Cơ hội cho chúng ta đây rồi, tấn công!
Vân Tranh phất tay, đại thanh mã hí dài, xông về phía Tôn Tiết, vô số kỵ binh ầm ầm bất ngờ xông vào chiến trường. Lương Tiếp gầm lên, chẳng mấy chốc vượt qua Vân Tranh vung chùy lao vào trận, vẫn chậm hơn Tiếu Lâm một nhịp.
Kỵ binh Vũ Thắng quân xung kích khác với kỵ binh quân Tống, cần bắt ba lượt tiễn mở đường trước, sau đó mới dùng trường thương càn quét.
Mưa tên chi chít mở ngay ra lỗ hổng lớn, quân Nông hò hét lấp vào chỗ trống, vì chúng phát hiện bỗng nhiên xuất hiện một đội kỵ binh từ trên đồi đổ xuống với khí thế dời non lấp biển.
Lao trúc vừa dựng lên để đối phó với kỵ binh thì lại một loạt tiễn phủ xuống, khoảng trống chưa lấp kín đã bị khoét rộng thêm, khi giương thuẫn trúc lên thì gặp phải lượt cuối cùng là những viên tạc đạc đen xì xì, tiếng nổ lớn tuy không ra sát thương đáng kể nhưng khiến kẻ địch choáng váng, ngay tiếp đó vó ngựa đạp tới, những kẻ đang hoa mắt chóng mắt kia còn cách nào trụ vững nổi nữa.
Vân Tranh rất kích động, nhìn kỵ binh phía trên đã xuyên thủng phòng tuyến địch, muốn lao theo giết giặc, nhưng Hầu Tử và Hàm Ngưu kẹp chặt hai bên, bọn họ nhận lệnh của phu nhân rồi, quyết không cho tướng chủ liều lĩnh, đợi khi hai nghìn giáp sĩ của Ngô Kiệt vào trận mới thả Vân Tranh đi.
Đột nhiên có tiếng gió rít chói tai, Hàm Ngưu nhanh như cắt giơ thiết thuẫn lên hộ vệ mạn trái Vân Tranh, chỉ nghe "cộp" một tiếng, mũi tên to như ngón cái xuyên qua cả thiết thuẫn có ba tầng sắt, đầu mũi tên lộ hẳn phía bên kia.
Quay đầu nhìn nhìn, chỉ thấy một kỵ sĩ cao lớn buộc khăn vàng tay cầm cự cung đứng ở mô đất cao, thấy tập kích không thành, gài cung lên lưng, rút đại đao xông tới.
Hàm Ngưu không cần suy nghĩ, châm lửa vào tạc đạn ném luôn ba quả liền một lúc, quả đầu tiên bị tráng hán kia chém làm đôi, hai quả còn lại nổ bên cạnh, chiến mã của hắn hí lên, chẳng biết lôi hắn chạy đi đâu mất.
Đâm, chém, đỡ!
Giết! Giết rồi lại giết.
Vào trận là không còn biết tới chuyện bên ngoài nữa, bốn phía là tiếng hô hào khiến người ta máu sôi sùng sục, Vân Tranh được thân binh bảo vệ, nguy hiểm không nhiều, đang chém giết say sưa chợt phát hiện phía trước trống không, nhìn lại mới biết té ra một nghìn kỵ binh và hai nghìn giáp sĩ và một nghìn nhỏ thủ của mình đã đánh xuyên trận địch từ bao giờ.
- Đó chính là Vũ Thắng quân sao? Không ngờ lại cường hãn như thế! Dương Điền đứng ở trung quân há hốc mồm nhìn đội quân mang cờ chữ Vân đánh xuyên trận địch:
Dư Tĩnh vuốt chòm râu dài gật gù: - Chính là Vũ Thắng quân lấy sĩ tử làm xương, lấy dũng sĩ làm thịt đó! Lần trước trận Ôn Tuyền quan bắt sống Hoàng Sư Mật nhiều người còn hoài nghi, nay tướng chủ Vũ Thắng quân đích thân ra trận, không chỉ cứu sống chiến tướng, còn đục thủng trận địa địch, quân uy dữ dội như thế, chư vị không coi là giả nữa chứ?
- Ai dám nói là giả chứ, ai dám? Cả đám hớn hở, trong lòng đã tính nhất quyết quy toàn bộ công lao của Vân Tranh vào cho quan văn:
Địch Thanh mặt lạnh tanh: - Đúng là một nhóm cường quân, sức chiến đấu này so với tây quân chỉ hơn không kém, nhưng chẳng qua chỉ là đội quân dùng sắt thép chất lên mà thành, chưa phải là dũng sĩ, đánh xuyên trận địch cũng rất vô nghĩa, chứng tỏ người cầm quân chưa đủ lý trí, giờ phải quay lại giữ chúng tiếp tục đầu đuổi không cứu giúp được nhau.
Tâm tình Dư Tĩnh rất tốt, mắt nhìn Lương Tiếp, Tiếu Lâm tung hoành vô địch trong đám quân địch, cười khà khà: - Bất kể thế nào, công đầu đại chiến Quy Nhân Phô thuộc về Vũ Thắng quân rồi.
Địch Thanh trầm mặc một lúc: - Chiến sự chưa kết thúc, giờ nói gì vẫn là quá sớm.
Quân trận Nông quân như làm chú thích cho lời Địch Thanh, lời vừa dứt vô số người Liêu miệng hét to " hô, hô", sau đó bày lại trận, vác giáo dài tới hai trượng đứng sát vào nhau, từng bước, từng bước ép tới chỗ Lương Tiếp, Tiếu Lâm.
Lúc này kỵ binh Vũ Thắng quân đã cạn nỏ, vũ khí ngắn trong tay không với tới chỗ địch, Lương Tiếp nổi giận ném thiết chùy ra, tuy giết được hai tên địch, nhưng hoàn toàn không thay đổi được tình thế.
- Chỉ có lúc này đây kỵ binh Vũ Thắng quân dựa vào tinh thần không biết sợ đột kích vào rừng giáo, dùng máu tươi của mình mở đường, đó mới là cường quân thực sự. Địch Thanh chỉ chiến trường nói:
Đám quan văn Dư Tĩnh, Dương Điền, Tôn Miện lúc này không ai cười nổi nữa, Dư Tĩnh mặt nghiêm trọng vỗ vai Bành Cửu, khẽ gật đầu, ý bảo hắn không cần hộ vệ mình, khi chiến huống bất lợi hãy dẫn 800 quân tốt của mình lên chi viện.
Bành Cửu nói nhỏ: - Minh công yên tâm, tướng chủ nhà mỗ sẽ lệnh kỵ binh lùi lại chứ không xung trận đâu, giáp sĩ sẽ lên giữ tuyến đầu, cho kỵ binh nghỉ ngơi, đợi địch bại lui mới thừa thế chém giết, kỵ binh đã hết đà, lúc này không bằng cả bộ binh, không cần mỗ ra trận.