Dư Tĩnh dậy rất sớm, khi tiếng tù và đầu tiên vang lên là ông đã dậy, nghe thấy tiếng điểm binh bên ngoài, lòng liền vui vẻ.
Một quân tốt rất nhỏ mang chậu gỗ vào, Dư Tĩnh mỉm cười: - Chàng trai, không có nước thì ta rửa mặt làm sao?
Tiểu binh ấp úng: - Theo quân luật, không được rửa ráy trong lều, phải ra ngoài, ngay cả tướng chủ cũng không ngoại lệ.
- Ồ, lại có quy định thế này à, được rồi, khách theo ý chủ, lão phu ra ngoài rửa ráy. Dư Tĩnh muốn bê chậu, tiểu binh nhanh tay hơn bê trước, bảo ông ta đi theo.
Tới chỗ rửa ráy, Dư Tĩnh mới phát hiện ra vì sao quân tốt nối ống trúc với suối nước rồi, ở dưới chân núi, họ dùng tấm ván ngăn rất nhiều gian nhỏ, quân sĩ đứng trong đó tắm rửa, không cần múc nước, chỉ cần tháo cái nút trên ống trúc là là có nước ào ào chảy xuống, tuy chỉ là sáng kiến nho nhỏ, nhưng tác dụng rất lớn.
Tô Tuân cũng bê chậu gỗ tới, cười nói: - Minh công, tắm mỗi ngày cũng là quân luật ở Vũ Thắng doanh, tướng chủ nhà hạ quan không chịu nổi người khác bẩn thỉu.
- Ha ha ha, rốt cuộc vẫn là văn nhân. Dư Tĩnh cười lớn: - Cũng tốt, trời nóng nực thế này, lão phu cần rửa đi bụi đất trên người.
Dư Tĩnh vào một gian phòng tắm, rút nút, nước suối mát lạnh xối xuống đầu, làm ông ta rùng mình một cái, hô lớn: - Thật thống khoái.
Tô Tuân ở gian bên nói vọng sang: - Lão đại nhân cứ ở lại quân doanh Vũ Thắng quân, không cần bôn ba khắp nơi nữa, chỉ cần xem đám trai tráng tác chiến là được, hôm qua tướng chủ nói, Nông Trí Cao biết Hoàng Sư Mật bị diệt sẽ hoảng sợ bỏ chạy, không ở lại Tấn Dương đâu, nói không chừng đến Ung Châu cũng bỏ.
Dư Tĩnh xem chừng rất thích kiểu tắm mà nước dội từ trên đầu xuống này, thi thoảng lại đóng nút vào rồi rút ra, nghe Tô Tuân nói tới Ung Châu có khi cũng không đánh nhau, vội hỏi: - Vậy phải làm sao? Kẻ này giỏi kích động lòng người, nhiều phen bị đánh tan vẫn có thể quy tụ người làm loạn, không thể để hắn thoát.
- Côn Lôn quan, Vũ Thắng quân nhận được mệnh lệnh là ngăn cản quân địch, giờ Hoàng Sư Mật đã bị chặn thì nên chặn tiếp Nông Trí Cao mới không uổng công vất vả tới đây tác chiến.
Dư Tĩnh không nghịch nước nữa, tắm qua loa rồi lau khô người, mặc quần áo chạy ra: - Vậy thì mau lên, chúng ta tới chỗ Vân Tranh, đây là chuyện không thể chậm trễ, phải hỏi cho rõ.
Tô Tuân thò đầu ra: - Lão đại nhân chớ gấp, nếu luận tới an gia chăn dân thì mười Vân Tranh không bằng ngài, nhưng luận tới hành quân bố trận, lão đại nhân nghe y là hơn. Vị tướng chủ trẻ này nói thật không phục không được, tiếp xúc với quân sự chưa lâu, nhưng như sinh ra để làm tướng quân vậy.
Khi Dư Tĩnh và Tô Tuân tới chỗ Vân Tranh thì y và các tướng đang bàn bạc, không tiện xen vào, nhưng nghe thấy cái tên quen thuộc thì không ngồi yên được nữa: - Vân tướng quân, Kim Thành Dịch và Quy Nhân Phô không phải nơi để hành quân đánh trận, vì sao lại chọn nơi đó làm địa điểm quyết chiến?
Vân Tranh ngẩng đầu lên nhìn Dư Tĩnh: - Không phải hạ quan chọn mà là Nông Trí Cao chọn, nay hắn ở Tân Dương, đang nhanh chóng rút lui về Ung Châu, ắt sẽ chọn đường gần nhất, mặc dù Kim Thành Dịch, Quy Nhân Phô đường xá gập ghềnh, nhưng với người Quảng Nam như Nông Trí Cao mà nói, chuyện này không thành vấn đề.
- Nông Trí Cao ắt giống Hoàng Sư Mật, mang theo rất nhiều tài vật, cho nên không thể đi nhanh, thế nào cũng đánh với Địch Soái ở dải Kim Thành Dịch và Quy Nhân Phô, chúng ta tới đó giúp Địch soái một tay.
Dã tâm con người cần có điều kiện mới này mầm, mục đích ban đầu của Vân Tranh chỉ là có cớ vượt cảnh tác chiến, nhân lúc Địch Thanh quần thảo với Nông Trí Cao thì đi quanh diệt đạo tặc, nhưng bây giờ phát hiện địch yếu như thế, y không hài lòng với vai trò phụ nho nhỏ trong cuộc chiến này nữa, chiến thắng ở Ôn Tuyền quan tuy có nhiều yếu tố may mắn, nhưng mang lại cho Vân Tranh và tướng sĩ trong doanh sự tự tin lớn.
Dư Tĩnh nghe vậy vội vã chạy về lều, tức tốc múa bút, phái thủ hạ đem thư giao cho Địch Thanh.
Tô Tuân hỏi nhỏ: - Nếu chúng ta cướp hết quân nhu của Nông Trí Cao, liệu Địch Thanh có nổi điên không?
- Không đâu, nếu ta đoán không nhầm thì chắc lúc này ông ta đang dùng thiên tử kiếm giết đám Trần Thự, giết chúng xong phải chuẩn bị ứng phó với quan văn cắn trả, làm gì còn thời gian để ý tới chúng ta.
Vân Tranh nói không hề sai, Địch Thanh đang giết người, bất kể Trần Thự uy hiếp, cầu xin thế nào, cuối cùng vẫn bị Địch Thanh chém chết, lần này Địch Thanh giết tổng cộng ba hai người, toàn là quan quân bỏ chạy khỏi chiến trường, sau đó hạ lệnh thu gom tàn binh của Quảng Nam, tiến quân tới Thượng Lâm.
Địch Thanh nghe thấy Dư Tĩnh tới, đích thân nghênh tiếp muốn thảo luận bước tiến công tiếp theo, càng muốn cùng Dư Tĩnh thương lượng làm sao nạp Vũ Thắng quân vào phạm trù quản hát của mình, công báo đại thắng Ôn Tuyền quan đã gửi đi khắp nơi, đồng thời dùng hỏa tốc tám trăm dặm lên kinh thành, tới lúc này Địch Thanh mới tin Vũ Thắng quân thực sự là đội quân tinh nhuệ.
Dư Tĩnh đi tới đâu đều có Bành Cửu toàn thân giáp sắt hộ tống, đến khi Địch Thanh vào nha môn, phát hiện binh sĩ Vũ Thắng quân ai nấy gươm đao đầy đủ, tựa hồ phòng bị mình, kêu lên bi thương: - Địch Thanh chẳng phải địch, cớ gì đề phòng thế này?
- Trần Thự có tội, nên cho vào xe tù giải lên kinh sư, xin bệ bạ xử phạt, một quan viên tam phẩm, sao lại giết đi như dê lợn?
- Dư Tĩnh binh bại, tự biết có tội, vốn muốn dâng đầu lên, nhưng Quảng Nam vừa hé ánh rạng đông, lão phu không muốn chết bây giờ, xin Xu mật sứ cho Dư Tĩnh theo thời gian, đợi diệt trừ Nông Trí Cao rồi, lão phu tự trói tay lên kinh thỉnh tội.
Nghe thấy lời nhói tim đó của Dư Tĩnh, mặt Địch Thanh trắng bệch, hiểu rằng mình chém Trần Thự đã đặc tội sạch sành sanh với quan viên Quảng Nam rồi, không còn đường xoay chuyển nữa, ngẩng đầu nhìn bầu trời xám xịt giận dữ nói: - Tội của Trần Thự đáng băm vằm xé xác, sao không chém cho được? Nếu không làm sao an ủi tướng sĩ chiến tử? Làm sao răn đe kẻ khác, loại người này chém thì chém rồi, Địch Thanh không hối hận. Nói xong quay đầu đi luôn, không lòng dạ nào hỏi tới Vũ Thắng quân nữa.
Dư Tĩnh cô độc ngồi ở đại đường, lẩm bẩm một mình: - Chẳng lẽ lão phu sai rồi?
Bành Cửu nói lớn: - Lão đại nhân có sai hay không thì Bành Cửu không biết, nhưng tướng chủ nhà mỗ nay đã dẫn tám nghìn tinh nhuệ tới Côn Lôn quan, nếu thành công, Nông Trí Cao có lắp cánh cũng khó thoát, Quảng Nam từ nay an định lại, lão đại nhân một lòng lo cho bách tính, đúng sai tự có trời biết.
Lời của hán tử thô hào đó làm Dư Tĩnh được an ủi nhiều lắm, quay sang nhìn Bành Cửu cười: - Đúng thế, lão phu tự vấn không thẹn với tâm, không thẹn với quân vương, đúng sai để trời bình xét là được. Ài, sắp tới trung thu rồi, bách tính cũng nên có miếng cơm nóng mới được, Bành tướng quân ở lại giúp lão phu nhé.
Bành Cửu đấm ngực: - Tướng chủ lệnh mỗ bảo vệ minh công, tất nhiên minh công chỉ đâu đánh đó.
Có tám trăm giáp sĩ của Bành Cửu, Dư Tĩnh không lo gì nữa rồi, liên hợp với Quảng Nam đông tây lộ an phủ sứ Dương Điền và Giang Nam tây lộ an phủ sứ Tôn Miện thiết lập nha môn Quảng Nam an phủ sứ, thu nhận quan viên ly tán, gom góp tàn binh, phải người vào núi gọi lưu dân quay về, đem hai vạn quan tiền trước đó dùng để mua lương thảo cho quân, nay chuyển hết thành lương thực, vải vóc, trâu cày và hạt giống, chỉ trong vòng mười ngày đã hoàn thành.
Từ khi Địch Thanh luận tội Trần Thự, chém ông ta và 32 tướng tá, chư tướng tất nhiên là thất sắc, nhưng toàn quân nghiêm ngặt, lệnh sao nghe vậy, Dư Tĩnh cũng được lợi lây.