Trời đã sáng, quân sĩ thức dậy, thể lực khôi phục bảy tám phần, nhưng không ai nuốt nổi bữa sáng, mùi xác chết thuận gió bay xa tới mấy chục dặm.
Không đợi tới trưa Vân Tranh đã dẫn bộ hạ và những người cứu về bỏ chạy, vì quá thối.
Vốn tưởng rằng có thể dùng Ôn Tuyền quan như cứ điểm không tệ, nơi này có suối nước nóng, đánh trận xong thì thoải mái ngâm mình mấy ngày, giờ có cho tiền cũng chẳng ai ở lại nữa, nơi này đã thành thiên đường của dã thú, chỉ cần là loài thú có thể thấy ở Quảng Nam là có thấy được nơi này, kín trời toàn quạ và các loài chim ăn thịt, chó sói, chó hoang vì quá nhiều thịt mà chẳng thèm đánh nhau, thậm chí loài thú lớn như gấu, hổ, báo cũng mò ra kiếm ăn.
Vũ Thắng quân cũng chẳng sợ mấy thứ này, thậm chí còn mừng, nhưng bọn họ không thể nào chịu nổi mùi thối nồng nặc.
Hôm qua tín sứ về báo tin thắng trận, trời còn chưa sáng Dư Tĩnh đã nóng lòng cưỡi một con lừa gầy, dẫn theo mười mấy thân binh và một trăm quân sĩ lên đường tới Ôn Tuyền quan, nhưng lại gặp được Vũ Thắng quân ở Lão Hổ Lĩnh, khi thấy quân tiên phong thì không thể tin nổi đây là một sương quân, thiết kỵ hùng dũng lao rầm rập qua bên cạnh ông ta, làm ông ta hoa cả mắt, đây là lần đầu tiên ông ta thấy một đội kỵ binh tinh nhuệ như thế.
Địch Thanh đã tới Tân Châu mang theo không ít kỵ binh tây quân rồi, quả nhiên rất hùng dũng, không hổ là tinh kỵ có thể chống lại Thổ Phồn, Tây Hạ. Dư Tĩnh không ngờ kỵ binh Vũ Thắng quân còn uy mãnh hơn, nếu có một đại quân như thế, ông ta hoàn toàn tin chuyện Hoàng Sư Mật bị bắt sống.
Đội ngũ kỵ binh căn bản không thèm dừng lại, Lương Tiếp thấy người chắn đường thì tức giận quát: - Có việc tìm trung quân ấy, ngăn cản đại quân, muốn chết à?
- Các ngươi có biết ta là... Đám tùy tùng của Dữ Tĩnh thường ngày rất ngông nghênh, nhưng đối diện với ánh mắt Lương Tiếp thì không nói nổi hết câu, hắn ngửi thấy mùi máy tanh trên thiết giáp đen xì kia.
- Đúng là một viên mãnh tướng! Dữ Tĩnh không giận mà còn khen ngợi, bảo tùy tùng tránh đường cho đại quân hành động.
Không lâu sau một viên tướng cưỡi chiến mã phóng nhanh tới, chắp tay nói: - Tướng chủ thân ở trung quân không thể tùy tiện rời đi, minh công đợi một chút, sau khi đại quân hạ trại xong, tướng chủ nhà tiểu nhân sẽ tới tạ tội.
Dư Tĩnh vẫn say sưa ngắm nhìn đội kỵ binh chạy qua, mỉm cười nói: - Lão phu biết quy củ trong quân, tiểu tướng quân cứ tự tiện, lão phu đợi một chút không sao.
Chỉ thấy viên tướng lấy sừng trâu đeo ở cổ ra, thồi ù ù, bước tiến của đại quân dừng lại, vô số thám báo tản ra xung quanh, các giáp sĩ cởi trọng giáp, lấy công cụ trên xe, bắt đầu vào rừng chặt gỗ. Một số người lấy máng nước làm sẵn, nối với nhau dẫn nước suối từ triền núi tới, những cỗ xe lớn nối vào nhau tạo thành vòng tròn, dựng lên thế trận phòng ngự cơ bản, Dư Tĩnh nhìn thấy nỏ tám trâu, từng cái cọc gỗ được cắm chênh chếch chĩa mũi nhọn về phía trước.
- Minh công, có cần thế không, bọn họ chỉ dừng lại một tối thôi mà. Tâm phúc của Dữ Tĩnh nói nhỏ:
- Đây là quân lệnh, cũng là quân quy, nhìn có vẻ ngu xuẩn, nhưng phàm là quân tinh nhuệ không bao giờ lơi lỏng chuyện nghỉ chân là dựng trại.
- Minh công, lời tiểu giáo báo cáo về hôm qua có thổi phòng quá không? Ti chức nhìn thấy hậu doanh của họ chỉ có phụ nhân trẻ nhỏ, không có tù binh, đoán chừng tối đa là đánh Hoàng Sư Mật bỏ chạy, cướp lại người thôi.
Dư Tĩnh đi tới bên trại xe, chỉ thiết giáp, còn quệt tay một cái: - Máu chưa khô, dính vào tối đa là một ngày, lão phu thân ở Đề hình ti nhiều năm, chút kiến thức này vẫn có.
- Thì đúng là máu, nhưng giết ba bốn vạn con lợn cũng không thể làm xong trong một hai ngày.
Không phải Vũ Thắng quân cố ý làm thế cho Dư Tĩnh xem, mà sau trận thắng may mắn kia, toàn quân nghiêm túc kiểm điểm, Vân Tranh hạ lệnh, chỉ cần chưa về tới Thục, lúc nào cũng phải chấp hành nghiêm ngặt một trăm phần trăm quân pháp.
Viên tướng kia dẫn mấy người tới, nhanh chóng dựng một cái lều ở chỗ Dư Tĩnh nghỉ ngơi, đặt một cái bàn, vài cái ghế, trà, thức ăn còn có cả hoa quả, xong xuôi chuẩn bị một chồng văn thư quân báo, ân cần mời Dư Tĩnh nghỉ ngơi, nói tướng chủ mình an bài quân vụ xong sẽ tới.
- Hạ trại thôi, còn quân vụ gì cần an bài, làm cao quá mức. Người kia lẩm bẩm:
Dư Tĩnh không chối từ, tuổi cao lại cưỡi lừa suốt cả một buổi sáng, chân mỏi nhừ, uống ngụm trà xong rồi cầm quân báo xem, ông ta muốn xem kỹ đội quân này có gì đặc biệt, sớm được nghe đội quân này có giáo úy toàn là sĩ tử, cho nên Dư Tĩnh rất tò mò.
Vân Tranh và Tô Tuân đứng trong đội xe nhìn hàng hóa chất cao như núi mà rầu thối ruột, quân vụ cần an bài chính là nó, nhưng thứ này không nên để Dư Tĩnh thấy, nhưng thương đội của Thôi Đạt không dám tới Ôn Tuyền quan, nên phải vận chuyển tới Liễu Châu mới phi tang được.
- Dư Tĩnh nghèo phát điên rồi, nếu ông ta muốn chia phần thi phải làm sao?
Lão Tô ngày càng tỏ ra xuất sắc ở vị trí quân sư, ung dung nói: - Chúng ta có nhiều phụ nữ trẻ nhỏ như thế, lấy đó làm cớ, nhưng nếu tướng chủ muốn dựa vào Dữ Tĩnh, ít nhiều phải trả giá, muốn không tốn kém gì là không thể.
Vân Tranh cắn răng nói: - Giá ra sao thì ta giao cho tiên sinh đàm phán, có điều không thể quá hai thành đâu, số hàng hóa này còn chưa bằng tiền vật tư chúng ta chuẩn bị.
Không thể không làm, nếu mà ngả về phía Địch Thanh thì Hàn Kỳ, Phú Bật, Bàng Tịch sẽ ngứa mắt, mà cũng chẳng có lợi gì với Địch Thanh. Chỉ có tỏ ra kiệt ngạo bất thuần trước mặt Địch Thanh thì mới được văn nhân tôn trọng, bọn họ mới thừa nhận thân phận văn thần của y.
Con người mà, chẳng qua là động vật thói quen thôi, chỉ cần mọi người dần quen thân phận văn thần của tướng lĩnh Vũ Thắng quân thì mọi việc mới thuận lợi, thói quen là thứ phải bồi dưỡng thành.
- Tướng chủ, chúng ta đi đón Dư Tĩnh thôi, vứt người ta sang một bên cũng phải có chừng, vượt quá không hay đâu.
Vân Tranh nhìn số tài vật, thở dài một tiếng đi thay nho sam.
Dư Tĩnh nhìn một quân trại kiên cố trong thời gian ngắn đã tạo thành thì bội phục vô cùng, có điều thân tin thì không coi ra gì, một đám sương quân chẳng phải chuyên làm cái việc này sao?
Khi quân tốt dùng dây mây buộc các cái cọc vào với nhau thì ở đại môn quân danh có hai văn sĩ đi ra, một người trẻ tuổi, rất trẻ, mặt thanh tú ôn hòa, nhưng lưng thẳng tắp, thần thái nghiêm túc, bước chân mạnh mẽ, nhìn là thấy bóng dáng quân nhân. Một là người trung niên, thói quen chắp tay sau lưng, người hơi cúi.
Người trẻ tuổi kia ắt là Vân Tranh, còn trung niên kia là Tô Tuân vang danh đất Thục rồi.
- Hạ quan Vân Tranh bái kiến an phủ sứ, nghênh tiếp chậm trễ, mong minh công thứ tội. Vân Tranh thấy dư tĩnh vội vàng khom người tạ lỗi:
Dư Tĩnh dùng hai tay nâng cánh tay Vân Tranh lên: - Thiếu niên anh hùng đến thế này mà thôi, mười vạn đại quân của Hoàng tặc phải dừng chân, đây là công đầu đó, nói gì tới thứ tội mới không thứ tội, nếu tướng quân có thể diệt được hết địch, lão phu cam lòng dắt ngựa.
Vân Tranh ngẩn ra: - Minh công nói quá rồi, Hoàng tặc đâu ra mười vạn đại quân, chỉ có ba vạn sáu nhìn tên ô hợp, đã bị đánh tan tành ở Ôn Tuyền quân, tính thêm phụ nữ trẻ nhỏ chưa đầy năm vạn, ai bảo mười vạn chứ?
Dư Tĩnh nghe lời này xong tức thì thiện cảm với Vân Tranh tăng mạnh, chỉ huy tác chiến thì chắc chắn là y, nhưng mấy thủ đoạn văn thư thì hẳn do Tô Tuân rồi.
Tô Tuân cười ha hả đi tới: - Minh công chớ thấy lạ, tướng chủ nhà hạ quan thẳng tính, hành quân cơ biến là thống soái vô song, nhưng muốn ứng phó với giấy tờ thì khó.
- Chuyện văn chương tấu sớ là do tham quan hạ quan đây làm, an phủ sứ, từ khi Nông tặc xâm nhập, phá hoại châu phủ, làm hỏng yên bình, chém giết ngàn dặm không ai kiềm chế, đó là sỉ nhục của Đại Tống. Dân gian đồn ầm lên tặc nhân muốn đánh tới kinh sư, lo lắng không ngớt, lúc này cần một trận đại thắng phấn chấn lòng dân, chấn nhiếp những kẻ mưu đồ khó lường.
- Tướng chủ nhà ti chức chém hơn ba vạn địch, giết Hoàng Vĩ, bắt sống Hoàng Sư Mật, đại thắng như thế nhất định phải tuyên truyền, còn tình hình thật sự ra sao, hạ quan có báo cáo khác đưa lên. Tô Tuân nói xong rút từ ông tay áo ra một bản văn thư cho Dư Tĩnh xem.