Nghe khẩu khí cứng rắn của Phú Bật, Bao Chửng sực tỉnh, chỉ trong chớp mắt đã hiểu được mọi chuyện, thôi rồi tiểu tử kia chơi xấu mình rồi, y rõ ràng bị các bên bức bách tới hết cách, cho nên mới học giận mình rồi thoát thân, tiểu tử giỏi lắm, có phải thấy lão phu dễ bắt nạt nên mới giở trò này không?
Giỏi lắm, trên đời này người dám chọn lão phu để bắt nạt chỉ có tiểu tử ngươi thôi.
Mặt không đổi sắc Bao Chửng mân mê chén trà hỏi: - Ngạn Quốc huynh thấy Vân Tranh là người như thế nào?
- Thiếu niên anh hùng lòng mang trung nghĩa, mài rũa vài năm đưa vào triều đường trọng dụng có dư.
Bao Chửng đột nhiên cười phá lên: - Thiếu niên anh hùng mà ông nói hôm nay chẳng những xỉ nhục quan gia, vũ nhục chư công triều đường, cho rằng chúng ta chỉ là hạng bày biện cho đẹp mắt, lời lẽ cực kỳ khắc bạc ngông cuồng đấy, quả nhiên là anh hùng.
Phú Bật kinh ngạc, nghi hoặc nói: - Không thể thế được, lão phu và y trò chuyện, thấy y là người hiểu lý lẽ, biết tiến lui, sao lại có chuyện ngông cuồng như vậy được?
Bao Chửng cười cười tợn, cười chảy nước mắt: - Hỏi hay lắm, tên tiểu tử ranh ma tinh quái, còn tưởng y bị điên, té ra là ném củ khoai nóng cho lão phu. Ngạn Quốc, nói rõ nhé, nay chiến mã đều là của lão phu, tên tiểu tử đó tặng hết lão phu rồi, nếu đã vào tay lão phu vì đại kế quốc gia, số chiến mã này không thể rời khỏi mục trường, chỉ có thể sinh sôi ở đó.
- Đi cùng với lão phu còn có phó sứ mã giám, chiến mã một khi vào sổ sách của ông ta, muốn lấy ra khó càng thêm khó.
Phú Bật đứng bật dậy, đùng đùng nổi giận: - Y tặng hết chiến mã cho ông sao? Toàn bộ sao?
Bao Chửng lấy ấn giám trong lòng ra cho Phú Bật xem, lại cất kỹ trong lòng, kệ cho Phú Bật đỏ mặt tía tai, giờ biết nguyên nhân Vân Tranh vô lý rồi, tiểu tử đó quả nhiên không quan tâm tới tiền tài, một lòng mong muốn quốc gia cường thịnh, đáng quý, chỉ là hơi mất phong độ quân tử, chuyện này ngồi xuống nói chuyện đường hoàng, Bao Chửng sẵn lòng tiếp nhận củ khoai nóng cho y, đâu cần phải giở thủ đoạn vặt như vậy.
Danh tiếng của Lão Bao cực lớn, Phú Bật không tiện thất lễ, cố nén giận ngồi xuống nói: - Nay chiến loạn không ngừng, Định Biên quân cần tăng cường sức chiến đấu, chỉ có chiến mã tổ kiến kỵ binh mới có thể ngăn cản hữu hiệu người Đảng Hảng cướp bóc, Hy Nhân huynh có hiểu cái đạo lý này chăng?
Bao Chửng uống hết chén trà, nghiêm mặt nói: - Hiểu chứ, chính vì hiểu lão phu mới không giao chiến mã cho ông, nay Tây Hạ đang nội chiến không thôi, Một Tàng Ngoa Bàng bận rộn bình định kẻ không chịu thần phục, đây chính là thời cơ hiếm có chúng ta dưỡng sức, tính kế lâu dài.
- Chuyện trước mắt còn chưa biết giải quyết ra sao, đã tính kế lâu dài thế nào? Hy Nhân huynh, Định Biên quân khổ chiến bao năm, giống người ốm bệnh lâu ngày, tổn thất đã lớn, nếu không kịp thời bổ xung sinh lực, gục xuống đó không gượng dậy nổi, đất cũ còn chẳng giữ nổi, nói gì tới tiến thủ?
Bao Chửng chắp tay một cái: - Ngạn Quốc huynh là năng thần, thụ mệnh khi nguy nan còn ung dung được, nay Tây Hạ quốc vận xuống tới đáy vực, lo gì không giữ được Tần Phượng lộ?
Đối diện cái mặt đen xì xì thản nhiên của Lão Bao, ông ta muốn giận không được, nói lý lẽ không xong, uất ức hét dài vang vọng sơn cốc: - Vân Tranh đâu rồi, lão phu muốn lột da tên tiểu tử đó.
Hầu Tử nấp ở cửa núi chờ đợi đã lâu, lúc này mới ngập ngừng đi tới, cẩn thận đưa lên hai phong thư: - Thiếu gia nhà tiểu nhân đã nhổ trại về Thục rồi, đây là thư nhờ gửi cho hai vị đại nhân.
Nói xong đặt thư lên cái bàn trà, rồi co cẳng chạy ngay, thiếu gia nói, chạy chậm là bị đánh chết ráng chịu.
Thứ Vân Tranh gửi cho Lão Bao có lai lịch của Khế gia trang, phân tích cái lợi khi đặt mã trường ở Lương sơn, cùng những lời mình đã hứa hẹn với bách tính nơi đó, xin Lão Bao thay mình thực hiện.
Sắc mặt Phú Bật cũng hòa hoãn lại, thư Vân Tranh gửi có hứa sẽ bán cho ông năm trăm chiến mã, tuy là ngựa Thổ Phồn, kém ngựa Hà Sóc một chút, nhưng vẫn có thể dùng, còn Vân Tranh, nghĩ rằng trốn về Thục là thoát được à, đừng mơ.
Bao Chửng đặt thư xuống, nhìn Phú Bật: - Thế nào, trong thư của ông nói gì?
Phú Bật hừ một tiếng: - Y hứa bán cho lão phu năm trăm con ngựa Thổ Phồn do y tổ chức thương đội ở Đậu Sa huyện lên thảo nguyên dùng đồ sắt đổi được, hừ hừ, coi như y biết điều, còn tưởng rằng có Trương Phương Bình làm chỗ dựa mà không sợ ai nữa.
Bao Chửng nghĩ một chút nói: - Bồi dưỡng một loại chiến mã, không bằng cho lai giống...
Phú Bật dứt khoát cắt ngang: - Ông lo nuôi ngựa Tây Hạ thuần chủng của ông đi, chớ mưu đồ ngựa của ta, ít nhất trước khi ta đủ chiến mã thì đừng mơ. Dù sao ta đoán ông cũng phái người tới Thục đưa tiền cho y, thuận tiện mang tiền đặt cọc một nghìn con ngựa tới, năm trăm à, đừng có mơ, không bán cho lão phu một nghìn con ngựa, lão phu không tha cho Trương Phương Bình.
Bao Chửng lắc đầu: - Ngạn Quốc, cái tính này của ông phải sửa, còn nói Vân Tranh cần mài rũa, không thấy bệ hạ cũng đang mài rũa ông sao?
- Hừ, bản tính ta như dòng nước chảy vô định, ông thấy người ta mài ngọc, người mài đá, người mài sắt, có thấy ai đi mài được nước không? Lão phu là nước, kỳ thực Vân Tranh cũng có vài phần tính cách của lão phu, chỉ tiếc trước đó việc y làm hợp khẩu vị lão phu thật, nhưng về sau lại co chân chạy thì lộ rõ bản tính khôn lỏi quá mức khí phách không đủ rồi, như thế sao có thể lập nên công tích sự nghiệp lớn, để lão phu ép cho y hết đường trốn, bỏ tính thích dùng trò thông minh vặt đi thì cũng là lúc dùng y vào việc lớn được rồi.
Trong khi hai vị lão đại bàn luận ở hẻm núi thì Vân Tranh chạy như ma đuổi, bắt nạt Bao Chửng một chút không sao, ông ta rộng lượng sẽ không so đo với mình, nhưng nếu Phú Bật hay giận cá chém thớt thì rất nghiêm trọng, hoàng đế trừng phạt ông ta một chút mà ông ta chuồn xa ba ngàn dặm, làm hoàng đế hạ ba đạo chiếu thư mới nghênh ngang xuống núi, tới kinh thành thấy hoàng đế bổ nhiệm mình là tam ti phó sứ, cho rằng đó là xỉ nhục, lại chạy mất, hoàng đế cuối cùng phải mời ông ta trị lý Kinh Triệu phủ mới làm ông ta hồi tâm chuyển ý.
Cuộc cải cách Khánh Lịch tân chính khiến nhiều đại thần bị đi đầy, chỉ có ông ta bình an vô sự, tuy ông ta rời trung xu, nhưng ở Kinh Triệu phủ, lời nói của ông ta chẳng khác gì ý chỉ hoàng đế.
Năm xưa Hàn Kỳ dẫn bại quân chạy tới Tần Phượng lộ, bị bách tính túm lấy ống tay áo chất vấn, nhi tử ta đã chết, sao ông vẫn còn sống trở về? Làm Hàn Kỳ thiếu chút nữa tuốt kiếm tự sát, may có Phú Bật đứng ra ổn định thế cục mới tránh được thảm kịch.
Ba năm qua Tần Phượng lộ không nghe tiếng binh đao, Định Biên quân vững vàng giữ biên ải đều do Phú Bật ban cho.
Thịt mỡ của Ngũ Câu bị chiến mã xóc lên nảy xuống, thực sự không sao chịu nổi, giữ lấy cương chiến mã của Vân Tranh, nói lớn: - Đã chạy năm mươi dặm rồi, nghỉ chút đã.
Vân Tranh gấp giọng: - Chưa đủ xa, chỉ cần chưa thoát khỏi Tần Phượng lộ là chưa đủ, bị người ta tóm được là phiền to, mau mau về Thục cho an toàn.
- Rốt cuộc là ngươi làm gì khiến người ta hận như thế?
- Ta làm gì chứ, chỉ tặng hết chiến mã cho Lão Bao, Phú Bật có bản lĩnh thì đi mà cướp ngựa với Lão Bao, ông ta không cướp nổi, ông ta bắt nạt được hoàng đế chứ không bắt nạt nổi Lão Bao, thế nào chẳng trút giận lên ta, lần này ta oan thật, nhưng ta thấp cổ bé họng thôi thì chạy cho yên thân.
Lại chạy thêm hai mươi dặm nữa, thấy hòa thượng béo thực sự không sao chịu nổi, trời cũng đã tối, hẳn Phú Bật không đuổi theo mình, hạ lệnh cắm trại, chỉ cần mai chui vào được Tần Lĩnh là thiên hạ thái bình.