Lam Lam biết mình có thai từ trước rồi, từ khi nguyệt sự không tới là nàng đã biết, ở Bạch Vân tự theo Ngũ Câu đại sư học tập y thuật hơn một năm, nàng hiểu tình hình thân thể của mình.
Quan gia có ba nhi tử chết non, mười nữ nhi cũng chỉ còn sống bốn, chuyện này từ lâu đã có kẻ cố ý truyền ra ngoài dân gian, thông minh như Lam Lam sao không biết chỉ cần người nào sinh cho quan gia một nhi tử, bất kể tướng mạo ra sao, bất kể thân phận thấp kém thế nào, trở thành người đứng đầu hậu cung không phải vấn đề lớn.
Ở dân gian coi như trò cười, lén nói với nhau quan gia không tu đức nên bị trời phạt, còn Lam Lam thì khác, nàng xin Ngũ Câu đại sư dạy cho nàng một số bí pháp mật tông, nàng muốn đánh cược một phen.
Kế hoạch này nàng âm thầm nung nấu trong lòng rất lâu chứ không phải nhất thời nảy ý, vì thế nàng chịu khó học tập tất cả những gì có thể.
Đại Tống ở phương diện sinh nở có sai lầm lớn, cho rằng nữ tử càng ít tuổi, tinh thần khí càng sung túc, cơ hội sinh ra con cái càng cao, thực tế nữ tử mười ba mười bốn còn chưa phát triển đầy đủ, nữ tử như thế sinh con ra đều không khỏe mạnh. Lam Lam sau khi nhìn những tiểu cô nương non nớt ở hậu cung liền khẳng định, quan gia không nhi tử hoàn toàn tự mình chuốc lấy, còn về Tào hoàng hậu mặt lúc nào cũng trơ như khúc gỗ, Lam Lam ác độc cho rằng quan gia chẳng mấy hứng thú, đó không phải là kẻ địch của nàng.
Đắp chăn mỏng nằm nghiêng trên giường, xuyên qua màn cửa sổ nhìn thấy thân thể lúc nào cũng lom khom thành thói quen của Trâu Đồng Minh, 500 quan giao tử bỏ ra trước giờ hoàn toàn xứng đáng.
Số tiền đó là để giúp nàng trừ bỏ hai cung phi hoài thai kia, đây không phải là lúc nhân từ, nàng đã đi quá xa rồi, hai cung phi kia hoài thai sớm hơn nàng, nếu họ sinh nhi tử, công sức nàng sẽ vứt đi hết, nhục nhã đau khổ nàng chịu đựng thành điều ngu xuẩn.
Chỉ là Lam Lam lấy làm lạ, khi đưa giao tử cho Trâu Đồng Minh, hắn nhận không chút do dự, những lời chuẩn bị nói để thuyết phục hắn cũng không cần dùng tới, quá lạ, với sự trung thành của hắn với quan gia, làm sao dễ dàng giúp mình giết con của quan gia như thế?
Rốt cuộc vấn đề ở chỗ nào? Hoa Nương tỷ tỷ nói, khi tình thế không rõ thì án binh bất động, cơ hội giành cho người biết kiên nhẫn chờ đợi và chuẩn bị đầy đủ, trước khi chắc chắn đủ mười phần đừng để lộ bản thân, tỷ ấy dùng mười năm nhẫn nại chuẩn bị chỉ cho một ngày thoát khỏi ổ phỉ, tỷ ấy cũng vì nóng vội mà phạm sai lầm để rồi trả giá đau đớn, đấy là bài học đắt giá, mình có phải quá lỗ mãng rồi không, còn may có cơ hội bù đắp, từ lúc nhận giao tử, Trâu Đồng Minh chưa
Lam Lam ngồi dậy đánh đàn, tiếng đàn ai oán mà kịch liệt, tựa hồ đang đấu tranh tư tưởng dữ dội, Trâu Đồng Minh nghe tiếng đàn, lòng vui vẻ, chuyện xấu của Hoàng thị và Trương thị trong hoàng cung chỉ có hắn và quan gia biết, nên khi Lâm thị yêu cầu, hắn thoải mái nhận lời. Quan gia sẽ không chấp nhận để hai nữ nhân lừa dối mình tồn tại, nên hắn chẳng cần làm gì cũng có tiền, biết được thứ người khác không biết, lòng có cảm giác rất ưu việt.
Tiếng đàn đã ngừng, cung nữ ngốc trong Tử Trúc hiên ra mời Trâu Đồng Minh vào, nói nương nương có lời mời, chẳng lẽ nữ nhân đó thấy mình chưa hành động nên thúc giục?
Lâm thị ngồi sau chiếc cổ cầm, thuận tay lướt qua dây đàn, khẽ nói: - Trâu công công, Lam Lam gây thêm phiền toái cho công công rồi, từ khi phát hiện trong bụng có cốt nhục của bệ hạ, lúc nào cũng chỉ nghĩ cho tương lai của nó, làm lầm lạc không rứt mình ra được.
- Một phụ nhân vì con mình làm chuyện ác độc thế nào đều có thể thông cảm, nhưng ta không thể nào ngủ được, cả đêm không ngủ, lòng càng bất an, đoạt phúc của người khác giành cho mình không phải điều nên làm, ta nghĩ cho con mình rất nhiều, nhưng lại không nghĩ tới cảm thụ của bệ hạ. Nói tới đó giọng nghẹn ngào, lây khăn tay lau nước mắt: - Đứa con trong bụng Hoàng thị, Trương thị cũng là của bệ hạ, bệ hạ đã hiếm con, làm thế tổn thương cho bệ hạ quá lớn, cũng khiến công công gặp nguy hiểm, ta nhất thời đầu óc lú lẫn mới nghĩ ra chuyện ác độc đó. Trâu công công, thiếp thân xin công công hãy quên những lời kia đi, đó là ảo giác của người mẹ muốn bảo vệ con mình thôi..
Trâu Đồng Minh càng nghe càng kinh ngạc rồi thành cảm động, lấy chồng giao tử trong lòng ra, đẩy trước mặt Lâm Lam Lam: - Nương nương là cung phi lương thiện nhất mà cha gia từng thấy, ở hiền sẽ gặp lành, số giao tử này xin nương nương thu lại.
Lâm Lam Lam lắc đầu: - Công công mới là người tốt, từ khi thiếp thân vào cung được công công chiếu cố rất nhiều, số giao tử này ở trong tay thiếp thân cũng không ích gì, nhờ công công ra ngoài cung mua ít hương hoa dâng phật, sám hối tội nghiệp cho thiếp thân, mong phật tổ đừng giáng tội lên đứa bé. Nàng đẩy giao tử lại, ôm ngực thở phào, cả người như nhẹ nhõm hơn.
Trâu Đồng Minh nhận giao tử quay trở lại đại môn, ôm phất trần đứng gác trong ánh nắng rực rỡ, rất thoải mái, đúng là cái cảm giác ấy, quá quen với đám cung tần mỹ nữ đấu đá hãm hại nhau rồi, vô cảm rồi, bỗng nhiên xuất hiện một người lương thiện, hắn mừng thay cho quan gia, mà có ai không thích gần gũi với người lương thiện. Hắn quyết định rồi, bỏ hẳn 10 quan nhờ đại sư ở Tướng Quốc tự làm pháp sự cho chiêu dung nương nương, để cầu phúc cho tiểu chủ tử...
*** ***
- Y dám chửi ta là kẻ ngu xuẩn? Tằng Công Lượng đang nổi khùng ở nhà Bao Chửng:
Bao Chửng vừa về nhà chưa lâu, mới kịp tắm rửa thay quần áo thì Tằng Công Lượng đã hay tin chạy tới rồi, thong thả pha ấm trà nóng, thưởng thức vài ngụm mới đáp: - Lão phu mới đầu cũng bất mãn thay cho ông, nhưng mà sau khi tận mắt chứng kiến uy lực của thứ thuốc nổ đó thì thấy nói không sai. Nói rồi thổi lá trà nổi trên mặt nước tản đi, nhấp thêm ngụm nữa, đợi Tằng Công Lương tiếp tục nổi giận.
Nhưng Tằng Công Lượng như quên mình bị chửi, hỏi gấp: - Hi Nhân huynh đã thấy uy lực của thuốc nổ rồi sao? Thế nào? Có khai sơn phá thạch không?
- Đúng là có, một đoạn tường thành đã biến thành tro bụi trước mắt lão phu, chẳng những khói lửa gây thương hại tới người, ngay cả tiếng động cũng thế, đứng xa mà vẫn chấn động tới tai chạy máu, Vân Tranh nói người ở gần hơn có thể chết, bề ngoài bình thường, nhưng nội tạng sẽ hỏng hết, không ngoa khi nói đó là hung khí nhân gian.
Tằng Công Lượng xòe ngay tay ra: - Bí phương, đưa ta bí phương, ta muốn thí nghiệm ngay.
- Thế nên Vân Tranh mới liệt ông vào hàng ngũ kẻ ngốc, lão phu thấy hề không oan. Bao Chửng lắc đầu thở dài: - Thứ như thế y giao bí phương cho ta sao?
- Cái gì? Tằng Công Lượng quát lên: - Y dám một mình độc chiếm hung khí đó à, y muốn gì, đó là trọng khí quốc gia, không thể nắm trong tay cá nhân. Bao Chửng ông làm sao thế hồ đồ à?
- Ngồi xuống, ngồi xuống đã. Bao Chửng chỉ ghế đối diện: - Lão phu vì tị hiềm nên y có đưa cũng chẳng dám nhận, Hài Nhi quân đã đem về cho bệ hạ rồi, ông muốn biết đi tìm bệ hạ ấy.
- Cáo từ. Tằng Công Lượng không muốn lãng phí một giây, xoay người chạy luôn:
Bao Chửng khẽ thở dài, nếu là trước kia ông sẽ đánh giá Tằng Công Lượng một lòng theo đuổi học vấn, một lòng vì nước, đáng khen, đáng quý. Nhưng tới Thục một chuyến, chính xác tới Giáp Tử doanh một chuyến làm cái nhìn của ông về mọi thứ đã có thay đổi lớn, lúc này ông chỉ thấy một tên ngốc, không chỉ Tằng Công Lượng, mà xung quanh toàn kẻ ngốc.