- Thôi, nếu đã tỉnh rồi thì không nên ngủ nữa, ngoài kia ai cũng bảo trẫm hưởng hết phú quý nhân gian, nhưng không biết trẫm hâm mộ những phú ông ra sao, họ không có chính vụ rối rắm như trẫm, có thể ngủ một giấc tới sáng.
Lâm Lam Lam nhoẻn miệng cười: - Bệ hạ, phú ông cũng không phải sống thoái mái đâu, nếu là nhà địa chủ, lúc nông vụ cũng gần như không ngủ yên giấc, nếu là thương nhân, lúc nào cũng lo toan tính tiền. Trừ khi là những người sống tạm qua ngày, có ai là không lao tâm phí lực.
Triệu Trinh "ồ" một tiếng, vuốt chóp mũi Lâm Lam Lam, lời nàng nói thì không cần nghi ngờ: - Trẫm còn tưởng rằng bọn họ suốt ngày ăn chơi hưởng lạc chứ, hoạn quan trong cung cũng hay hâm mộ, xem ra trẫm nghe toàn lời đồn thổi rồi.
Lâm Lam Lam lấy khăn nóng lau mặt cho Triệu Trinh, tiếp lời: - Bệ hạ thân hoàng đế, mệnh nhà nghèo, thiếp dệt vài cành cạch thì bệ hạ ngủ say tới sáng, thiếp thêu thùa chẳng có tiếng động nào thì lại ngủ không, chẳng biết phải nói bệ hạ ra sao nữa.
Triệu Trinh ngồi ngây ra trên giường một lúc mới gật gù: - Vì nghe tiếng nàng dệt vải trẫm thấy an định, tựa hồ đang nghe phụ nhân toàn thiên hạ đang chăm chỉ dệt vải, trẫm có thể kê cao gối ngủ kỹ, nàng không biết, trẫm sợ nhất tĩnh mịch, càng yên lặng, càng bất an.
May cho Triệu Trinh là Vân Tranh không nghe thấy lời này, nếu không y dám sôi máu xông tới đấm đá cho một trận lắm, trát nhiễm không cho làm, lụa không cho mặc, phụ nhân thiên hạ mà đêm đêm dệt vải bán cho ma à?
Lâm Lam Lam thì chỉ che miệng cười khúc khích: - Nếu như thế khi nào bệ hạ không ngủ được thì tới chỗ thần thiếp, thần thiếp cố ý dệt vải thật lớn tiếng cho bệ hạ dễ ngủ.
Tâm tình khoan khoái Triệu Trinh kéo Lâm Lam Lam vào lòng, muốn cùng nàng ân ái một phen, nhưng Lâm Lam Lam khéo léo né tránh, nói hôm nay hắn có đại triều hội, cần giữ sức ứng phó với bách quan. Triệu Trinh nghe theo, hắn hài lòng nhất ở điềm này, Lâm Lam Lam không giống nữ nhân khác suốt ngày tìm dụ dỗ bày đủ mọi trò đưa hắn lên giường, khiến Triệu Trinh cảm thấy mình không giống hoàng đế, chỉ như thứ công cụ để họ đạt tới một mục đích nào đó.
Hôn nhẹ lên môi nàng một cái rồi gọi đám hoạn quan vào giúp chải đầu thay y phục, từ sau cái lần chải tóc lệch cho Triệu Trinh đó, Lâm Lam Lam bất kể thế nào cũng không giúp hắn mặc áo chải đầu nữa, Triệu Trinh hỏi thì nàng nói là phu quân hoàng đế đương nhiên phải hoàn mỹ, nàng chỉ là nữ nhân quê mùa tay chân lóng ngóng sẽ tổn hại tôn nghiêm hoàng đế.
Có nữ nhân lo cho mình từng li từng tí như vậy, Triệu Trinh cảm thấy chờ đợi nàng bao năm là hết sức xứng đáng.
Bữa sáng của Triệu Trinh ở chỗ Lâm Lam Lam luôn vô cùng đơn giản, hôm nay cũng không phải ngoại lệ, một bát mỳ, đôi khi chẳng có thịt, ít dưa chua, nhưng hắn ăn tới đáy bát, vỗ vỗ bụng muốn lên triều.
Đang định chào Lâm Lam Lam một tiếng thì thấy nàng mặt nhợt nhạt, tay ôm miệng, tựa hồ vô cùng khó chịu, Triệu Trinh kinh nghiệm phong phú, tức thì có cảm giác muốn nhảy cẫng lên, tổ tông phù hộ, Lâm thị thực sự có thai rồi.
- Mau mau, gọi Vương Viễn Nhai tới Tử Trúc hiên, mau lên. Triệu Trinh quên mất hôm nay là đại triệu hội, lớn tiếng quát bảo Trâu Đồng Minh:
Lâm Lam Lam cố nén cơn khó chịu, xua tay: - Bệ hạ, chắc vừa rồi thức đêm nên có chút khó chịu, thần thiếp chịu khổ quen rồi, không sao cả đâu, bệ hạ lên triều đi.
Triệu Trinh cấp thiết hỏi nhỏ: - Nguyện sự tháng này có tới không?
Lâm Lam Lam mặt đỏ rực như táo chín, khẽ lắc đầu.
Triệu Trinh càng thêm mừng rỡ, quay đầu quát tháo: - Thái y sao còn chưa tới, ngươi, mau đi cho trẫm, bảo nhanh lên. Chỉ một hoan quan khác: - Hôm nay bãi triều, có việc giao cho phòng Tham tri chính sự, đợi mai trẫm xử lý.
Hai thái giám tức thi nhận lệnh chạy đi như bay.
Triệu Trinh tự mình đỡ Lâm Lam Lam vẫn đang bần thần ra đó ngồi xuống ghế: - Nàng có biết trẫm đợi ngày này tới mỏi cổ rồi không, trời cao cho trẫm ba đứa con, rồi lại tàn nhẫn đoạt đi từng đứa một, cho nên lần này, trẫm tuyệt đối không thể để chuyện đó xảy ra nữa, quyết không thể thêm lần nào nữa... Nói tới đó nước mắt chảy dài.
Lâm Lam Lam thương xót vuốt má hoàng đế: - Không đâu, bệ hạ là thiên tử, ông trời sẽ không tàn nhẫn tới mức đó, nếu như thần thiếp thực sự có thai, cho dù bỏ cái mạng này cũng phải sinh cho bệ hạ một hoảng tử khỏe mạnh, chỉ là không biết ông trời có ân điển để thần thiếp mang long chủng của bệ hạ không thôi.
Triệu Trinh run run nói: - Có, nhất định có, nàng là nữ nhân mang phúc lành, nhất định là có.
Khi Trâu Đồng Minh thở hồng hộc cùng ngự y Vương Viên Nhai bị hắn lôi đi chỉ còn nửa cái mạng, tới Tử Trúc Hiên thì Triệu Trinh ổn định tâm tình, ngồi ngay ngắn trên ghế đợi kết quả.
Khi Lâm Lam Lam thấy Vương Viễn Nhai lấy sợi tơ đỏ từ trong hộp ra thì nhíu mày, có một lần Lục Khinh Doanh bị cảm, mời đại phu tới nhà, đại phu cũng định làm thế, Vân Tranh không cho, trực tiếp đặt tay đại phu lên cổ tay Lục Khinh Doanh bảo ông ta xem mạch cho kỹ, hoàn toàn không hề để ý tới nam nữ tách biệt.
- Bệ hạ, thần thiếp xuất thân thấp kém, không cầu kỳ như vậy đâu, đứa con trong bụng này quan trọng hơn bất kỳ điều gì, cho nên lớn gan xin lão ngự y dùng tay bắt mặt, năm xưa gia phụ chỉ trích chuyện bắt mạch qua sợi tơ rất nhiều.
Triệu Trinh cảm động lắm, nói với Vương Thiên Nhai: - Có câu người hành y mang tấm lòng cha mẹ, chiêu dung đã không để ý, ngươi cũng không cần tị hiềm.
Vương Viễn Nhai kinh ngạc lắm, bản thân là đại phu sao không hiểu sự ngu xuẩn trong việc này, nhưng lễ giáo rằng buộc, không có cách nào khác, lúc này tĩnh tăm đặt ba ngón tay lên mạch Lâm Lam Lam, vuốt râu trầm ngâm rất lâu, xem mạch tới ba lần mới dám đứng lên vái lạy: - Chúc mừng bệ hạ, chúc mừng bệ hạ, chiêu dung nương nương đúng là đã có thai hơn một tháng rồi.
Dù đã dự đoán trước, Triệu Trinh không kiềm lòng được, đứng bật dậy, hai tay bóp chặt: - Trẫm biết mà, trẫm biết mà. Trâu Đồng Minh, từ hôm nay Tử Trúc Hiên do ngươi bảo vệ, phàm là đồ ăn thức uống đều kiểm tra kỹ, nếu có sai lầm nhỏ nào thì mang đầu tới cho trẫm.
- Bệ hạ yên tâm, nô tài sẽ bảo vệ chiêu dung nương nương chu đáo. Trâu Đồng Minh quỳ ngay xuống thể hiện lòng trung thành:
- Ngự y, mau kê thuốc an thai cho chiêu dung, tốt nhất, trẫm cần loại tốt nhất, nếu trong cung không có, trẫm cho người đi tìm, nhất định phải là thứ tốt nhất.
Lần nữa Lâm Lam Lam lại lên tiếng: - Bệ hạ, thần thiếp từ nhỏ không bệnh không tật, từng có danh y đất Thục nói, thân thể thần thiếp rất tốt, không cần thuốc bổ cũng được, chỉ cần ăn thêm nhiều ngũ cốc, thế nào cũng sinh được đứa con khỏe mạnh.
Triệu Trinh hồ nghi nhìn ngự y, Vương Viễn Nhai vội chắp tay tâu: - Bệ hạ, chiêu dung nương nương nói phải lắm, thuốc bổ cũng có ba phần độc, nếu như thân thể người mẹ khỏe mạnh, tất nhiên không cần thuốc. Vừa rồi thần bắt mạch cho nương nương, mạch trầm ổn vững vàng, mạch thai nhi tuy yếu, nhưng là vì còn nhỏ, chỉ cần ba tháng nữa, mạch sẽ trở nên kiên cường.
- Được, được, thế cứ theo ý nàng. Triệu Trinh nghe vậy vui vẻ vỗ nhè nhẹ tay Lâm Lam Lam, niềm vui lộ rõ ra mặt:
Người vui thì có kẻ buồn, Tào hoàng hậu hay tin Lâm Lam Lam hoài thai thì chiếc cốc trong tay lần nữa rơi xuống đất vỡ tan tành, thống khổ nhắm mắt lại, nữ nhân đó vận khí tốt quá mức, hậu cung ba nghìn giai lệ, trước kia được quan gia sủng hạnh vô số, nhưng người có thể hoài thai đếm trên đầu ngón tay, không ngờ Lâm thị nhập cung muộn, được hoàng đế sủng hạnh một lần đã thành công, nghĩ tới chính bản thân là người đưa Lâm Lam Lam tới bên quan gia liền như đứt từng khúc ruột.
Một mình ngồi ngây ra trong phòng không biết bao lâu, đến khi bóng dáng quan gia xuất hiện mới vội thu nhiếp tinh thần, đi ra thi lễ.
Triệu Trinh đỡ Tào hoàng hậu lên, vỗ vai nàng an ủi: - Nàng là nữ nhân hiền huệ, chỉ là trời cao không cho, đó là bất hạnh của nàng, cũng là của trẫm. Nay hậu cung có ba người hoài thai, nàng là hoàng hậu, một số việc phải do nàng làm, nhất định phải đảm bảo an toàn cho Lâm thị tới khi sinh con.
- Còn về Hoàng thị, Trương thị, nên nhanh chóng giải quyết. Bộc vương Triệu Duẫn muốn trẫm thành trò hề, dùng trò thâu thiên hoán nhật, đưa nam nhân vào cung, khiến hai nữ nhân vô sỉ kia mang thai, để nghiệt chủng kế thừa hoàng vị của trẫm, hắn nằm mơ.
- Trước kia trẫm không truy cứu là muốn xem mưu đồ của hắn là gì, nhưng bây giờ Lâm thị đã có thai, trẫm không muốn dây dưa nữa.
Tào hoàng hậu cả kinh: - Hoàng thị, Trương thị, bọn chúng dám làm ô uế cung đình sao?
Triệu Trinh ngồi xuống ghế, tay chống trán, thống khổ nói: - Hài Nhi quân bẩm bảo cho trẫm, không sai được, nam nhân kia bị trẫm băm vằm rồi.
Tào hoàng hậu tim đập mạnh: - Vậy Lâm thị...
Triệu Trinh bực mình xua tay cắt ngang, không để Tào hoàng hậu kịp nói ra lời không hay: - Nàng ấy thì khác, đó đích thực là long chủng của trẫm, nên nàng phải bảo vệ cho tốt, nếu là nhi tử, chuyện hương hỏa trăm năm của ta và nàng được đảm bảo rồi, điều này chỉ có lợi chứ không hại gì cho nàng, bất kể thế nào nàng vẫn là đại mẫu, đó là con của chúng ta.
HẾT
Sốt ruột đợi VT lên kinh