Triệu Trinh thấy Tào hoàng hậu mở hộp thì cũng ghé đầu nhìn, chỉ thấy bên trong có sương lạnh từ từ tràn ra, ở giữa là một bát sữa chua, chẳng có gì lạ, nhưng bát sữa chua lại đặt chính giữa tảng băng.
- Trâu Đồng Minh, mấy hôm trước bản cung hỏi ngươi trong cung còn băng không, còn nhớ khi đó ngươi trả lời, cuối tháng bảy đã không còn khối băng nào, có phải thế không? Mặt Tào hoàng hậu còn lạnh hơn cả băng trong hộp son:
- Vậy là sao? Triệu Trinh cũng nhíu mày:
Trâu Đồng Minh vội vàng quỳ xuống: - Bẩm bệ hạ, nương nương, giờ người hỏi nô tài, nô tài cũng trả lời là trong hầm không còn băng nữa, cho nô tài mười tám lá gan cũng không dám lừa dối.
- Nếu như trong cung đã không còn băng, vậy thì chỉ có cách lấy từ ngoài vào, một phi tử dám tự ý câu kết với bên ngoài đưa vật phẩm vào cung, tội này không tha được. Tào hoàng hậu nghiêm mặt lại: - Bệ hạ, đây là chức trách của thần thiếp, xin bệ hạ đừng can thiệp.
- Hoàng hậu khoan đã, Lâm thị rất hiểu chuyện, để ta làm rõ đầu đuôi trước, Trâu Đồng Minh, băng ở đâu ra? Triêu Trinh cảm thấy Lâm thị làm như vậy rất không hay, nhưng bất kể thế nào cũng không định giao cho hoàng hậu xử lý:
- Bệ hạ, số băng này là do chiêu dung nương nương tự làm ra, còn do nô tài hỗ trợ, đây là đồ ăn dâng lên bệ hạ, cho nên chiêu dung nương nương không cho người khác đụng vào.
- Hoang đường, Trâu đồng minh, ngươi nghĩ bản cung là trẻ con chắc, muốn khi quân phạm thượng sao? Tào hoàng hậu thấy quan gia lên tiếng bảo vệ Lâm thị nên tên nô tài này hiểu ý mớ bịa ra cái lý do hoang đường ấy để bao biện:
Trâu Đồng Minh là thái giám thiếp thân của Triệu Trinh, địa vị chỉ dưới lão tổ tông Trần Lâm, nay Trần Lâm đã già, Triệu Trinh niệm tình ông ta từng cứu mạng mình, cho nên ngày nào Trần Lâm còn ở trên đời, ông ta vẫn là tổng quản trong cung, địa vị không ai dao động được, Triệu Trinh gặp Trần Lâm cũng gọi một tiếng đại bạn.
Là người nối nghiệp do Trần Lâm đề bạt ra, là thái giám thiếp thân của quan gia, lập trường của Trâu Đồng Minh tất nhiên xoay quanh ý muốn của quan gia, nghe quan gia rõ ràng có ý bảo vệ Lâm thị, biết nói ra sao.
Tức thì chỉ tay thề: - Nương nương, mạng nô tài là của bệ hạ, sao dám khi quân phạm thượng. Sáng nay khi bệ hạ tiếp kiến sứ giả Tây Hạ, chiêu dung nương nương hỏi nô tài lấy băng. Nô tài tất nhiên là không có nên khéo léo từ chối, chiêu dung nương nương nói sao hoàng gia là nơi phú quý nhất thế gian mà lúc nóng bức lại không có băng, nhà bình thường ở Thục cũng biết cách làm băng tránh nóng.
- Nghe thế nô tài không phục, giữ được băng tới tận tháng bảy cũng chỉ có hầm băng Ngọc Tuyền sơn của hoàng gia làm được. Đất Thục còn nóng hơn đông kinh, sao có thể chứ?
- Cho nên nô tài không tin lời chiêu dung nương nương nói, đi xem xem chiêu dung nương nương làm ra băng ra sao, không ngờ chiêu dung nương nương vừa làm mỳ cho bệ hạ, vừa tùy ý cho một cái chậu đồng vào chum hứng nước mưa, chẳng bao lâu chum đóng băng rồi, ngay trước mắt nô tài.
- Bệ hạ minh xét, nếu nô tài có nửa câu giả dối, xác này đến chó cũng không thèm ăn.
Tào hoàng hậu mắt mở to như chuông đồng, giữa thanh thiên bạch nhật làm ra băng, đây là yêu quái, tay run run chỉ bề Tử Trúc hiên: - Bệ hạ, đó là con yêu nữ, bệ hạ sớm quyết đoán trừ hậu họa, vạn vạn lần không để nó mê hoặc, làm loạn giang sơn.
Triệu Trinh gãi đầu: - Ngươi nói, băng từ không trung biến ra à?
Trâu Đông Minh lắc đầu: - Không phải ạ, chiêu dung nương nương nói, chỉ cần cho tiêu thạch sạch vào nước, nước sẽ đóng băng, sau đó nước băng đó sẽ làm nước trong chậu đồng đóng băng, như thế là có thể dùng băng trong chậu đồng, người Thục đều làm băng như vậy.
- Chiêu dung nương nương còn nói nô tài là đồ bại gia, ai lại lên núi cao vận chuyển băng xuống rồi cất trong hầm, sau đó dạy cho nô tài cách làm này, còn nói đùa muốn nô tài trả tiền mua bí phương nữa.
- Ha ha ha ha... Triêu Trinh phấn khích vô cùng, đứng dậy vỗ bàn liên tục: - Hay, hay lắm, hoàng gia cao cao tại thượng quen rồi, coi lấy băng trên núi mùa đông giữ tới mùa hè dùng là nhã sự, không biết rằng bách tính đã sớm có cách giải quyết, trí tuệ bách tính quả nhiên không thể xem thường, cũng chỉ người từng trải nỗi khổ của bách tính như Lâm thị mới biết. Quý nhân trong cung chỉ biết dùng băng mà không bao giờ quan tâm tới băng ở đâu ra.
Tào hoàng hậu không tin, sai người mang tiêu thạch tới theo phương pháp Trâu Đồng Minh nói, quả nhiên trong vòng một canh giờ, chum hứng nước mưa có lớp băng mỏng, rồi một lúc sau nước trong chậu đồng cũng đóng băng. Kết quả này làm Tào hoàng hậu ủ rũ trở về tẩm cung quên cả hôm nay tới gặp hoàng đế vì chuyện đệ đệ của mình.
Triệu Trinh vừa phê duyệt tấu chương vừa ăn sữa chua ướp lạnh: - Quả nhiên là thế, Tử bất ngữ quái lực loạn thần, hoàng hậu quá hẹp hòi rồi, nào có biết trên đời nhiều người tài giỏi khéo léo, nghĩ ra nhiều cách giải quyết khó khăn trong cuộc sống. Không thể đem những chuyện mình không hiểu quy kết hết cho thần linh, phải rồi, năm nay hoàng gia không cất giữ băng nữa, hạ chỉ, thưởng cho Lâm chiêu dung một cặp ngọc như ý, Trâu Đồng Minh, coi như trẫm trả tiền mua bí phương hộ ngươi đấy, ha ha ha...
*** ***
Trong khi Triệu Trinh đang nhung nhớ tới thân thể mỹ diệu của Lâm Lam Lam, chỉ muốn sớm duyệt xong tấu chương về Tử Trúc hiên thì Lão Bao tự mình giám sát quy trình chưng cất cồn, ông ta tự mình chứng thực cồn đúng là có khả năng ngăn chặn vết thương mưng mủ, muốn mua thật nhiều mang về kinh sư, một vài chuyện đích thân hoàng đế thấy mới có sức thuyết phục.
Hứng được một cốc rượu cặn từ ống trúc, theo lão binh nói, thứ này không thể thành cồn, chỉ dùng để uống, Lão Bao nhấp một ngụm, cố nén cảm giác nổi sóng trong lòng, lảo đảo ngồi xuống bàn, nói với Trương Phương Bình: - Ngay cả thứ cặn bỏ đi cũng khiến một vị quan lớn triều đình mê mệt, thế gian quả là nhiều chuyện lạ.
Trương Phương Bình cười: - Hy Nhân huynh không biết uống rượu đó thôi, thứ này phải pha với rượu ủ, sau đó chôn xuống đất khử đi hỏa tính của nó mới là ngon nhất. Vân Tranh còn nói, cho ít nước đái trẻ con vào còn ngon nữa, lão phu tin, nhưng không dám thử, Hy Nhân huynh có thể thử xem sao.
- Ha ha ha, chiêu này của ông không cao minh chút nào hết, lão phu không mắc lừa đâu.
- Tên tiểu tử Vân Tranh nói thế thật, có lẽ y mang tâm tư xấu xa muốn lão phu uống nước đái, nhưng cách này tuyệt đối không thể sai, tên tiểu tử đó không nói dối đâu.
Bao Chửng vẫn si mê mùi rượu thơm phức từ cốc rượu mà mình "làm ra", nhấp một ngụm nữa: - Ông tin tiểu tử đó quá nhỉ?
- Từ khi tới Thành Đô, quá nửa thời gian là đấu với y, cuối cùng lấy bách tính làm con tin nên mới giành thắng lợi, khiến y phải mưu phúc cho bách tính, riêng con đường tơ lụa mới đã mang phúc lợi vô tận rồi, thêm cho đất Thục ba thành phú thuế, mà thứ lão phu làm, chỉ vẻn vẹn là ra một mệnh lệnh, tất cả do tiểu tử đó làm ra, tên tiểu tử đó lúc nào cũng làm ra vẻ chẳng thèm đẻ ý tới cái gì, nhưng là đứa rất lương thiện.
- Lão phu tin y, nhưng không buông lỏng giám sát, đó là một con khỉ, không nói y tuyệt đỉnh thông minh, nhưng ý tưởng lạ lùng kỳ diệu thì vô cùng vô tận, những chuyện chúng ta đau đầu không nghĩ ra, tới tay y lại giải quyết nhẹ nhàng, nhiều khi đơn giản chỉ là thay đổi góc độ suy nghĩ, làm lão phu ngộ ra một đạo lý, học vấn không quan trọng ở cao thấp, mà đem ứng dụng vào thực tế thế nào. Đầu óc Vân Tranh không bị ràng buộc bởi bất kỳ điều gì, nên đương nhiên không thể thiếu giám sát, nhưng lão phu dám dùng y, thế nên mới có những kỳ tích này.
- Hy Nhân huynh, chẳng lẽ Đại Tống ta không đủ lòng dạ để bao dung một kỳ tài?