May mà Vân Đại bê một cái khay vào, con rắn ngốc mới thoát được vận mệnh lên bàn ăn, y cười áy náy:
- Cô đừng để bụng, hạ nhân nhà to so với chủ nhân còn khó tính hơn, nhưng đều rất tốt.
- Là ta không đúng, không nên ném Vân Nhị lên giường, nó chỉ muốn được ta bế, đó là thói xấu khi ở Nguyên Sơn, nhìn ai cũng đề phòng.
Vân Đại mặt tối sầm, cái thằng tiểu lưu manh đó giờ ai cũng dám đụng chân đụng tay rồi:
- Sau này không nên bế nó, nó thấy phụ nhân xinh đẹp là muốn người ta bế, tay còn không thành thật, đánh nó bao lần mà nó không sửa.
Hoa Nương giọng buồn buồn:
- Trẻ con không còn mẹ đều như vậy mà, có gì lạ đâu, nếu không phải ta bị hãm thân nơi ổ phỉ, con ta còn lớn hơn Vân Nhị rồi.
Vân Tranh biết đụng tới nỗi đau của nàng, nói lảng đi:
- Ăn cơm đi, từ chiều qua tới giờ cô chưa ăn gì rồi, nhất định rất đói, thưởng thức bánh bao nhân hẹ của Vân gia đi, đợi đám quan viên kia đi rồi ta mới làm đó, ăn xong miệng hơi nặng mùi một chút, nhưng cực ngon, ta là người thích ăn ngon, cái khác không để ý lắm.
Mặc dù rất thích ngắm nhìn Hoa Nương, người ta cũng chẳng ngại vừa ngủ dậy y phục chưa mặc đủ, nhưng cái gì cũng có giới hạn thôi, Vân Tranh gật đầu ra ngoài. Cửa vừa đóng lại, vẻ mặt buồn bã của Hoa Nương biến mất, đẩy ngay con rắn xuống đất, đây là chỗ người ăn cơm, có con rắn nhìn chằm chằm là sao?
- Vân Đại, nữ nhân đó không bình thường.
Vân Nhị thấy Vân Đại liền tố cáo, mông nó giờ vẫn còn đau:
- Tất nhiên rồi, có điều ở trong ổ cường đạo mười năm vẫn giữ được bản tâm, nữ tử như vậy đáng tôn trọng, nên đệ đừng có đi trêu chọc người ta.
Vân Tranh nhìn ra vẻ mặt của Hoa Nương là giả, nhưng biết thương tâm không phải giả, đó là vì quen dùng mặt nạ với người khác rồi, dù buồn cũng không thể hiện nỗi buồn, mà đeo vào cái mặt nạ buồn bã, đôi khi Vân Tranh cũng thế, nên rất đồng cảm:
- Còn đệ, giả chó phải giống chó, giả lợn phải giống lợn, giờ đệ là trẻ bốn tuổi, đừng lộ ra sự thành thục của đệ, trên đời này người thông minh nhiều lắm, Hoa Nương đã nhạy cảm phát hiện ra trò ác của đệ rồi, đừng nghĩ mình có nhiều kiến thức hơn là thông minh hơn người ta.
- Luận tới lão luyện cơ trí, đừng nói đệ mà ta cũng kém rất xa. Nếu đệ thích làm trẻ con thì đáng hoàng làm trẻ con, đợi năm tháng dần dần trôi qua rồi lớn lên thế mới được. Hết năm nay chúng ta sẽ tới Thành Đô, trân trọng thời gian còn lại ở nơi này đi, biết đâu về sau không còn cơ hội quay lại nữa, thời đại này đi một chuyến có khi là vĩnh biệt.
Vân Nhị cũng thương cảm, dù sao người nơi này rất tốt, nghĩ tới mình sắp rời đi, mặt rầu rầu. Tịch Nhục thấy nó không vui, tưởng vẫn giận nữ nhân kia, liền ôm Vân Nhị vào lòng, nàng biết chỉ cần làm thế, tâm trạng Vân Nhị sẽ nhanh chóng tốt lên.
Vân Đại nghỉ ngơi một chút rồi vào bếp, làm rất nhiều thức ăn, khách tiếp theo đây mới là người cần thực sự chiêu đãi, rượu là rượu nho do Lại Bát mang về, để giành mãi không uống, hôm nay sẽ uống hết.
Cơm nước không cần cầu kỳ, món xương hầm do Tịch Nhục nấu rất ngon, Tiếu Lâm và Ngũ Câu thích kiểu ăn cắn ngập răng như vậy.
Nếu không có Tiếu Lâm, có trời mới biết Hùng Ưng vương thua mất tới cái quần cuối cùng sẽ làm ra chuyện gì, cùng đường tới đây trả thù mình chưa biết chừng, có khi lại lên Nguyên Sơn làm đạo tặc, giờ ông ta chết rồi, hậu họa không còn nữa.
Về phần Ngũ Câu, ông ta càng có công lớn hơn, liên hệ quan phủ, lo liệu quan hệ các mặt, lợi dụng tối đa chuyện Nguyên Sơn bị diệt trừ, mang lại cho bách tính năm năm miễn phú thuế, đây quả thực là tin lành.
Nếu không có hai vị này bây giờ Vân Tranh còn đang quay cuồng xử lý hậu họa, đâu được nhàn nhã như thế.
Mặt trời xuống núi, một tăng một đạo cùng nhau xuất hiện, tay áo tung bay như bước ra từ mặt trời, thần tiên mười phần.
Vân Tranh nói với Hoa Nương đang tựa ngựa bên cửa sổ, nàng ngồi đó cả chiều rồi, cuộc sống mới làm nàng chưa thích ứng:
- Cô xem, nam nhân si tình mà ta kể đó, ông ta đã giết Hùng Ưng vương lành lặn trở về, có cần ta tìm giúp bà mai không? Tuy ông ấy ăn mặc rách rưới chút, nhưng không hề gì, Vân gia không thiếu tiền, lại nợ ân tình ông ấy, nếu cô theo người ta, ta đảm bảo cả đời không lo lắng cái ăn cái mặc.
Hoa Nương nhìn Tiếu Lâm trên núi đi tới, cười nhẹ:
- Ngươi nhìn ông ấy đi, giống như thần tiên trong cõi người, bỏ đi, đừng kéo ông ấy vào hồng trần, để ông ấy tiến vào đại đạo của mình.
- Tằng lự đa tình tổn phạm hành, nhập sơn hựu khủng biệt khuynh thành. Thế gian an đắc song toàn pháp, bất phụ như lai bất phụ khanh!
Vân Tranh ngâm nga:
- Đó là bài thơ của một vị cao tăng, ông ta không bỏ được giai nhân, Tiếu Lâm đã là cái gì. Cho dù ông ta đạo tâm kiên định, chúng ta kiếm ít thuốc, phối hợp với dung nhan Hằng Nga của cô, không tin chuyện không thành.
Hoa Nương cảnh giác nhìn Vân Tranh:
- Ngươi có phải là người đọc sách không vậy, chẳng có chút tiết tháo nào cả, ta rất muốn xem xem, tương lai nếu ngươi gặp một nữ nhân khiến ngươi khuynh lòng yêu thương, ngươi có hạ xuân dược với nàng không?
Vân Tranh liếc mắt nhìn Hoa Nương, cười quỷ dị, trước khi đi tiếp khách bỏ lại một câu:
- Biết đâu được đấy.
….
Bữa cơm hôm nay ba nam nhân và một nữ nhân uống vô cùng khoan khoái, rượu nho ngòn ngọt và rượu gạo thơm nồng cực kỳ kích thích.
Tiếu Lâm say, Ngũ Câu say, Hoa Nương cũng say, người múa kiếm, người hát, người múa, chỉ có Vân Tranh là tỉnh táo tới phát sợ, nhàn nhã dựa vào tường cho từng hạt đầu ninh dừ vào mồm, thưởng thức màn biểu diễn tạp kỹ hiếm có.
Phải thừa nhận Tiếu Lâm lúc múa kiếm vô cùng tiêu sái, thể hiện khí phách oai hùng của ông ta. Vũ đạo của Hoa Nương cực kỳ đặc sắc, Vân Tranh nhìn muốn trào máu mũi.
Chỉ có Ngũ Câu phá hoại không khí, lúc này làm quái gì là lại tụng kinh, còn đọc như hát.
Rượu vào không chỉ lời ra, khi Vân Tranh và Ngũ Câu ra ngoài đi tè quay về, Ngũ Câu bỗng nhiên kéo y lại, Vân Tranh ngẩng đầu lên, nhìn thấy Tiếu Lâm đang dạy Hoa Nương múa kiếm, động tác vô cùng thân mật, làn thu ba của Hoa Nương có thể nung chảy cả thép.
- Ta cũng mong lão đạo hoàn tục cưới vợ sinh con, Hoa Nương là nhân tuyển tốt, một cô khổ, một lẻ loi, thế gian không còn nhân duyên nào xứng hơn nữa.
Xứng con khỉ, một lão hòa thượng mà bày đặt nói chuyện tình ái nam nữ, biết ngay trong Phật môn không có kẻ nào tử tế, mà cũng không ngờ Hoa Nương thích hán tử thô hào đó thật, vốn chỉ nói đùa với nàng thôi, hai người họ gặp nhau được mấy lần đâu, quá tùy tiện rồi, Vân Tranh cực kỳ muốn đi tới cho một mồi lửa đốt luôn cái nhà.
Ai mà ngờ được, Hoa Nương lại chính là nữ nhân ngày đó Vân Tranh nhìn thấy ở cổng thành Đậu Sa quan, nàng là người đầu tiên ở Đại Tống khiến Vân Tranh động lòng.
Tuy vậy cũng không thể nói đó đã là tình cảm nam nữ, nếu phân tích ra, nó giống như hồi Vân Tranh còn ở tuổi mới lớn, khi đó y thích một nữ diễn viên, trong phòng dán đầy họa báo của cô, đến khi nữ diễn viên đó đi lấy chồng, y buồn bã rất lâu.
Tình cảm của Vân Tranh với Hoa Nương bây giờ cũng giống như thế.
Nếu y hiện là nam nhân trưởng thành 28, 29 tuổi chắc chắn không bỏ qua Hoa Nương, dù nàng thích nam nhân khác, y cũng giành lấy cho bằng được, nhưng thực tế mới chỉ là thiếu niên mới hơn 14 tuổi đầu, còn chưa phát dục hoàn toàn, đóa hoa này có tiếc cũng đành bỏ thôi.
Người ta tình chàng ý thiếp, còn hai bọn họ nấp trong chỗ tối bị muỗi đốt, sau khi bị con thứ ba đốt thì Vân Tranh không nhịn nữa, đẩy hòa thượng một cái, phát hiện ra ông ta ngủ say như lợn chết rồi, một mình y không lay chuyển được, cũng không thể để ông ta cho muỗi xơi tái, lớn tiếng gọi Hàm Ngưu và Hầu Tử ra giúp.
Đôi gian phu dâm phụ kia bị cái giọng oang oang như lệnh vỡ của Vân Tranh làm sực tỉnh, không múa kiếm nữa, ra hiên ngồi nói chuyện, khỏi nhìn cho đỡ ngứa mắt.
Vân Nhị ngủ say rồi, lúc này mới thực sự là bộ dạng của trẻ con, hai bàn tay nhỏ nắm chặt giơ lên đầu, nó ngủ rất ngon, nhưng Vân Tranh lại chẳng buồn ngủ, vì đầu óc y lúc nào cũng nghĩ quá nhiều thứ, lo lắng quá nhiều điều.
….
Đa tình e tổn tu hành,
Nhập thiền lại sợ khuynh thành dở dang.
Thế gian sao vẹn đôi đàng,
Như Lai không phụ mà nàng cũng không.
…