Trí Tuệ Đại Tống

Quyển 15 - Chương 12: Duyên




Thú con khi mới sinh ra đều vô cùng đáng yêu, chỉ cần là người tâm lý bình thường, nhìn thấy thú con đều muốn che chở bảo vệ, tình cảm này tới từ sâu trong huyết mạch của chúng ta mà không phải vì nguyên nhân nào khác.

Cho dù là hổ con thì nhìn thế nào cũng thấy xinh xắn, gấu con ngốc nghếch, ngốc tới mức làm người ta thương, đám thú non đó chỉ cần thừa nhận sự tồn tại của ngươi, sẽ cùng ngươi vui vẻ chơi đùa.

Đương nhiên, không bao gồm rồng!

Rồng từ khi sinh ra đã có sức sát thương cường đại, chúng đi kèm với sấm sét, mang theo sức mạnh tự nhiên.

Bởi thế Triệu Húc từ lúc sinh ra đã bắt đầu hại người rồi.

Chưa đầy năm, vì nó nửa đêm vô cớ khóc quấy, Triệu Trinh nổi giận đánh chết hai nhũ nương chuyên chăm sóc nó.

Khi Triệu Húc một tuổi, đầu mọc một cái mụn, thế là hoạn quan chiếu cố nó hồn du âm phủ.

Triệu Húc năm tuổi mà vẫn bú sữa, do nó đã mọc răng nên mỗi lần bú đều cắn vú của nhũ nương máu me đầm đìa, Triệu Trinh cho rằng đó là biểu hiện con mình khỏe mạnh.

Tiểu long không cố tình, có lẽ cho rằng nó chỉ đang đùa với ngươi, nhưng không ai tiếp nhận nổi loại chơi đùa đó, sinh mạng khác quá yếu ớt khi ở bên cạnh nó, nhất là theo sau tiểu long còn có con hoàng kim long hung ác, cho nên chẳng ai thích gần gũi tiểu long.

Lạc Lạc thì khác, cha nàng là mãnh hổ, tiểu hổ tất nhiên không sợ tiểu long, hai đứa nhóc từ nhỏ đã chơi với nhau. Một lần mặt tiểu hổ bị tiểu long cào rách, khuôn mặt an tuấn của lão hổ liền đen như than, sát khí tràn ngập, trừ hoàng đế còn trấn tĩnh thì cả hoàng hậu cũng đứng ngồi không yên.

Tiểu long làm sai, tất nhiên lỗi ở ma ma dạy bảo, nếu không phải Vân Tranh thấy khuê nữ bị thương không nặng mà nói đỡ thì ma ma kia mất mạng rồi.

Nói ra cũng lạ từ sau đó, tiểu long kiêng kỵ nhất chính là tiểu hổ của Vân gia, từ bé tới lớn hai con thú non chơi với nhau cũng có thể nói là hài hòa, cho nên mới nói, chỉ mãnh thú lực lượng không chênh lệch bao nhiêu mới có thể chơi với nhau.

Lạc Lạc trở về tú lâu tắm rửa thay bộ võ phục bó sát người bằng chiếc váy màu vàng gạo duyên dáng, lười nhác dựa vào lan can, mái tóc dài vừa gội xong buông bên cạnh hong khô, hàng mi mềm, đôi mắt ướt, đầu nghiêng nghiêng lơ đễnh nhìn ra xa tuổi còn nhỏ mà đã có vài phần mùi vị thiếu nữ, khi tĩnh lặng đứng đó quả thực xinh đẹp làm lòng người nhộn nhạo.

Mỗi lần nhìn khuê nữ xinh đẹp là Lục Khinh Doanh thêm đau lòng, rõ ràng là tiểu thư quý nữ, vậy mà lại thích làm nha đầu điên.

Triệu Húc đứng ở trong viện tử Cửu Khúc các sát bên, miệng luôn mồm kể chuyện vui xảy ra trong cung, kể cả chuyện bản thân, chỉ hi vọng thu hút được sự chú ý của Lạc Lạc.

Rầu rĩ đưa hai bàn tay quấn vải trắng ra: - Nàng xem, tay ta bị đánh cho không còn ra cái hình gì nữa, thái phó quá ác, trước kia ta phạm lỗi tối đa chỉ trừng phạt tây tịch dạy ta lễ nghi học vấn, giờ hay rồi, mở ra tiền lệ ác liệt, sau này e không thoát được trừng phạt nữa.

Lạc Lạc đưa tay chải mái tóc dài, giọng hờ hững: - Vậy là cha ta về cũng có thể đánh ngươi đúng không, có điều cha ta quen dùng quân côn, ngươi không chịu nổi.

Triệu Húc cuối cùng cũng thành công khiến Lạc Lạc nói chuyện với mình, cảm giác rất có thành tựu, cười lớn: - Chỉ cần Đại tướng quân đắc thắng trở về, Yến Vân thập lục châu nạp vào bản đồ Đại Tống, ta dù ăn quân côn cũng có sao?

Lạc Lạc giễu cợt: - Cha ta chẳng thèm đánh ngươi, sau khi đánh bại nước Liêu, ta sẽ cùng cha ta ra biển, không thèm chơi với đám gà nhát gan các ngươi.

Triệu Húc cười khan: - Ta nghe nói ngoài biển nguy hiểm lắm, bão tố rồi ác ngư, người đi biển đều là lấy mạng ra đánh cược, chẳng bằng ở trên đất liền.

- Đó vì các ngươi hèn nhát, Nhị thúc ta đang ở trên biển khai thác lãnh đại cho nhà ta, này Triệu Húc, nói cho ngươi biết, trên biển không phải lãnh địa của nhà ngươi đâu đấy.

Triệu Húc rõ ràng không tán đồng câu này, dù là Lạc Lạc nói phải cãi: - Khắp thiên hạ đâu không phải đất của vua, người thiên hạ có ai không phải bề tôi của vua.

Lạc Lạc lườm một cái: - Thế người da trắng, người da đen, với quốc gia của người da đỏ da xanh cũng là thần tử của ngươi à, sao ta nghe nói người ta còn chẳng biết Đại Tống là cái gì, lại biết Khiết Đan.

Triệu Húc nhất thời không nói lại được, thần sắc ảm đạm: - Lạc Lạc, nàng muốn ra biển thật sao?

- Đương nhiên rồi, ai mà thích Đông Kinh, không khí toàn mùi thối của bò dê, chỗ nào cũng lộn xộn, chẳng ở đâu thanh tịnh, còn chẳng bằng Đậu Sa trại quê ta...

Triệu Húc vất vả leo qua tường hoa, chạy lên tú lâu nhìn Lạc Lạc: - Nàng may mắn vì thái bảo thân thể khỏe mạnh, trí tuệ vô song, có thể làm theo ý mình tự do tự tại, còn phụ hoàng ta thân mang trọng bệnh, vậy mà còn có kẻ tiểu nhân ám hại, trúng phải kịch độc, e ngày tháng không còn nhiều.

Lạc Lạc thất kinh, đứng thẳng dậy vỗ lan can: - Là kẻ nào độc ác như thế, bệ hạ nằm giường đã đang thương lắm rồi, ai còn muốn hại người. Triệu Húc chưa kịp nhân cơ hội làm gì thì Lạc Lạc đã nói: - Không được, ta phải bảo mẹ ta, mau mau chuyển nhà ra biển, hoàng gia các ngươi không có nhiều người tốt, ngay cả người tốt như hoàng đế bá bá mà cũng bị ám hại, cha ta giết người vô số chẳng biết bọn chúng sẽ làm gì. Nói xong chạy ù xuống lầu như bướm hoa, để lại Triệu Húc đứng trở ra đó.

Trời tối dần, Triệu Húc ở trong Cửu Khúc Các lấy từ tay áo ra một tấm lụa trắng, trên đó vẽ toàn hình người.

Hình Thục phi ở vị trí thứ hai, đầu đã bị dùng bút đỏ gạch chéo, Triệu Húc nghĩ rất lâu, hắn rất muốn cũng gạch chéo trên mặt Vân Tranh, cuối cùng thu bút lại: - Thái bảo, trừ phi người thực sự ra biển, nếu không chưa thể gạch đi được...

Lại nói Thôi Đạt từ khi tới tiểu viện kia chưa rời một bước, mỗi ngày ngồi ở cửa sổ lạnh lùng nhìn cảnh trí ao Kim Minh.

Trước mặt hắn đặt ba cái nồi cát, gần đây Thục phi không nấu cháo nữa, cho nên ít dùng nồi cát.

Mấy cái nồi cát này là do chính tay Thôi Đạt làm ra, từ nhỏ hắn học được cách làm nồi cát nấu cháo rồi, đây là nghề khởi gia của Thôi gia, cha mẹ hắn dù có chiều chuộng hắn, nhưng tài nghệ này thì không hề buông lỏng nửa phần.

Người Thôi gia, có thể không có tiền, nhưng không thể không có nghề mưu sinh, đó là lời cha mẹ hắn dạy khi còn nhỏ, Thôi Đạt chưa bao giờ quên, bởi thế mà tài nghệ làm nồi cát của hắn vô cùng tinh xảo, không kém gì thợ lành nghề Đông Kinh.

Chỉ là không mấy người biết hắn làm được thứ này.

Đem nồi nát hơ khô trên lửa là chuyện vô cùng kỵ húy, nếu hơ quá lâu, nồi cát sẽ giòn, đập mạnh là vỡ, đó là kiến thức bình thường thợ nào cũng biết.

Nhưng hôm nay Thôi Đạt đã đem nồi cát sấy khô trên bếp rất lâu rồi, đáy nồi đã bị nung tới đỏ, hắn cũng chẳng định lấy ra.

Không lâu sau một những giọt nước đen nhánh rất nhỏ vào qua cái lỗ cực nhỏ trên nồi cát, cuối cùng tụ lại thành hạt châu, một lúc nữa biến thành chất lỏng, Thôi Đạt đổ chất lỏng màu đỏ lên bàn, bàn tức thì bốc khói xanh.

Thôi Đạt hất nước trà vào, chẳng mấy chốc chỗ bàn lõm lại xuất hiện miếng kim loại màu xám, hắn nhặt lên, miệng cười nhạo.

Cái gì mà phu thê đồng lòng, cái gì mà cha hiền con hiếu, cái gì mà đạo quân thần, trước mặt cục trì này đều thành trò hề.

Không ai biết rằng, khi hoàng đế càng ngày càng tích cực chuẩn bị hậu sự của mình, cháo loãng mỗi ngày hắn húp nấu bằng nồi cát hỗn hợp trì này, vì nữ nhân kia chỉ sợ trì ở trong nồi cát không chảy ra, nên ninh cháo tới tận hai canh giờ...