Trí Tuệ Đại Tống

Quyển 14 - Chương 59: Bí mật bảo tàng




- Giám quân, ông chưởng quản toàn bộ Mật điệp ti, chẳng lẽ không biết gì về bảo tàng Khiết Đan? Tư duy của Vân Tranh lại lần nữa lâm vào ngõ cụt đi hỏi Trần Lâm:

Trần Lâm ngượng ngùng lắc đầu: - Đạt Nhĩ Hải Tử là thánh địa của người Liêu, khu vực đó người Tống không vào được, ngay cả người Hán ở nước Liêu cũng không được vào, lão phu thậm chí tổn thất không ít tinh anh mật điệp khi lẻn vào, nơi đó tập trung tinh nhuệ của bát bộ Khiết Đan, canh phòng cực kỳ nghiêm ngặt.

- Chuyện này quá quái dị, có thể khiến Một Tàng Ngoa Bàng đích thân dẫn đại quân vượt sa mạc, bảo tàng tuyệt đối không thể đơn giản là chỉ có vàng bạc châu báu. Vân Tranh xem toàn bộ văn thư liên quan tới bảo tàng người Liêu, không khỏi nóng nảy, trong mắt Vân Tranh, khắp thiên hạ chỉ có Một Tàng Ngoa Bàng có thể làm đối thủ của mình, nay không hiểu kẻ địch làm gì, sao không lo:

Tô Tuân cũng trầm tư, lúc Một Tàng Ngoa Bàng đột nhiên bắc thượng, mọi người nghĩ bảo tàng là cái cớ che mắt người khác, ai ngờ có vẻ hắn thực sự nhắm vào bảo tàng. - Thật lạ, nếu Một Tàng Ngoa Bàng coi trọng bảo tàng như thế, vì sao Da Luật Hồng Cơ người đáng lẽ ra phải biết rõ nhất về bảo tàng lại chỉ tham tài phú trong đó, khi đối trận với Da Luật Tín cũng chỉ đòi một phần hoàng kim của Da Luật tộc, không đòi thứ khác. Vương An Thạch đưa ra nghi vấn của mình: - Lão phu rất tò mò, cái gì khiến Một Tàng Ngoa Bàng rất cần mà Da Luật Hồng Cơ lại không cần?

Vân Tranh nhún vai, thảo luận một hồi rốt cuộc quay về đúng khởi điểm, bảo tàng rốt cuộc có gái gì?

Rất rõ ràng Da Luật Hồng Cơ không thể không biết, Một Tàng Ngoa Bàng đã biết, chỉ có người Tống thì chẳng biết gì, điều này khiến Trần Lâm thấy mất mặt: - Chúng ta bắt được rất nhiều huân quý nước Liêu, lão phu sẽ tra cho ra.

Vân Tranh gật đầu, nhưng dặn thêm: - Yến Vân mới là mục tiêu cuối cùng của chúng ta, chuyện bảo tàng không quan trọng, nhưng chúng ta phải biết mục đích thật sự của Một Tàng Ngoa Bàng, kẻ này luôn là địch thủ đáng gờm.

Trần Lâm chắp tay nhận lệnh đi ngay.

Chuyện bảo tàng tạm thời chỉ có thể như thế, Vương An Thạch lại nói: - Vân hầu, lão phu thấy cuộc chiến này sẽ kéo dài, nếu chỉ dựa vào vật tư trong nước e lỡ mất thời cơ, lưu dân không thể cung ứng cho đại quân, chỉ có cách rút sương quân trong nước tới, truân quân ở Lương Sơn là tốt nhất, nếu có thể điều lượng lớn quan viên và tướng lĩnh ở Lương Sơn tới, khả năng trong thời gian ngắn lập nên được hệ thống cung ứng lương thảo cho đại quân.

Vân Tranh cười nhạt: - Người ta sở dĩ đưa lưu dân tới là kéo chân ta, làm gì có chuyện đồng ý phải người hỗ trợ.

- Bàng Tịch, Hàn Kỳ đều không phải là người thiển cận, mười vạn lưu dân là kết quả Bàng tướng điều hòa âm dương trên triều, bây giờ chiến sự đã phát triển tới mức này, lão phu không cho rằng bọn họ dám kéo chân Vân hầu.

Vân Tranh chắp tay: - Vậy thì làm phiền Vương công trình lên trung xu, giải thích những khó khăn của chúng ta một phen.

Vương An Thạch thở dài: - Nếu lão phu ở trung xu chủ đạo việc này thì đại quân không lo gì nữa, nhưng e rằng phải dăm ba năm nữa mới về được Đông Kinh.

Vân Tranh cười, biết ông ta vẫn khao khát biến pháp: - Vương công sao không nhìn khác đi một chút, dăm ba năm đó ở đất bắc mới mẻ này đem tân pháp của mình thực thi triệt để.

- Ở nơi này Vân mỗ đảm bảo không có kẻ nào dám chỉ mặt ông nói ra nói vào, nếu như đại kế biến pháp đạt được thành công lớn ở đất bắc, sau này về triều ai có thể phản đối?

Tây bắc bần cùng.

Sở dĩ nói thế nguyên nhân chính vì nơi này đất rộng người thưa.

Khai thác kỳ thực là quá trình dung hợp, cũng giống như binh sĩ dựa vào chiến đấu đoàn kết, nông dân vất vả cày cấy mới kết nổi một chủng tộc với đất đai.

Bất kể là ruộng nước Giang Nam, ruộng bật thang tây nam đều là cái nôi liên hệ huyết mạch chủng tộc.

Vương An Thạch thực thi biến pháp ở tây bắc là tạo ra một cái nôi mới, để mảnh đất đã thất tán bao năm quay trở lại với đất mẹ.

Lưu dân ở nơi này đều là hai bàn tay trắng, vì thế không có nhà quan quý, không có cường hào, thậm chí nhà giàu cũng không có, thực thi biến pháp sẽ không có bất kỳ trở ngại nào.

Thông minh như Vương An Thạch thoáng nghĩ thôi cũng hiểu được hàm ý trong đó, chắp tay vái Vân Tranh một cái thật sâu vội vàng dẫn lão phó chạy ra hoang sơn ngoài thành suốt một ngày.

Ngày hôm đó lão phó nhìn thấy Vương An Thạch khi thì ngồi ngây một chỗ nhìn đồng hoang bao la mà rơi lệ, khi thì vui mừng nhảy nhót, cho tới khi mặt trời lặn mới quyến luyến rời hoang sơn trở về thành, từ đó Vương An Thạch đóng cửa không ra.

Vân Tranh kệ ông ta, vì y bận lắm, quan chức mới đã có rồi, Kinh Tây quân tiết độ sứ, kiểm giáo thái bảo Vân Tranh thành khai phủ nghi đồng tam ti, không hiểu chức vị này không hề gì, quan trọng là y đã lên tới tòng nhất phẩm, đây là đỉnh cao nhân thần, nếu chưa hài lòng chỉ có cách phong vương.

Ai cũng biết mục tiêu của của Vân Tranh là phong vương đất bắc, Triệu Trinh lần này thăng chức cho y tới cực hạn, chính là chuẩn bị để phong vương.

- Dĩ đãi huân hiền cố lão cập tể tương cửu thứ bãi chánh giả. Tùy kỳ cựu chức, hoặc kiểm giáo quan gia tiết độ sử xuất phán đại phiên, thông vị chi sử tương.

- Cố sự, tể tương khứ vị, lệ tiến quan nhất đẳng, hoặc dịch đông cung tam thiếu, duy triệu phổ dĩ khai quốc cựu thần tại tương vị cửu, cố dĩ sử tương bãi, cái dị ân dã.

Người tuyên đọc ý chỉ không ngờ là nội thị Trịnh Bân, Vân Tranh kinh ngạc, hắn là một người cũ của tây cung làm sao lại gánh trọng trách này, chẳng lẽ Lam Lam đã khống chế nội phủ hoàng cung rồi hay sao?

Chính sứ tuy là Văn Ngạn Bác, nhưng người tuyên đọc ý chỉ lại là Trịnh Bân, Văn Ngạn Bác chỉ ở bên cạnh Vân Tranh giải thích cho tên hồ đồ quan trường nghe lai lịch đủ thứ quan chức nghe thôi đã chóng mặt.

Trịnh Bân tuyên đọc ý chỉ xong, Vân Tranh phất tay để hắn lui xuống, đọc xong ý chỉ, Trịnh Bân quay về với thân phận lục phẩm hoàng môn, chưa đủ tư cách ở lại đại trướng của Vân Tranh.

- Khoan Phu huynh vất vả đường xa tới ủy lạo tướng sĩ, Vân Tranh cảm kích vô cùng, chỉ là lần này tới đây không phải cách trừ quân chức của ai đó chứ? Vân Tranh chưa quên mỗi lần lão này tới là mình mất chức, từ thời ở Lĩnh Nam rồi Thanh Đường, đều là thế:

Văn Ngạn Bác cười lớn: - Nay Đại tướng quân uy chấn thiên hạ, ai dám nghịch thiên? Lão phu chuyến này tới quân là được bệ hạ ủy thác cảm tạ Đại tướng quân vì nước phóng ngựa huyết chiến, nếu không có chiến thắng này thì bây giờ trong triều nhất định đã nhốn nháo, bất lợi cho bắc chinh.

- Hừ, một đám vô tri, Địch soái hoàn thành sứ mệnh ở Bá Châu vậy mà bị một đám nhãi ranh sỉ nhục, Khoan Phu huynh, đám quan văn các vị hay dở gì cũng đọc sách chẳng lẽ không hiểu chút binh pháp nào, vô duyên vô cơ làm trò hề cho người ta, những luận điệu này mà truyền tới tai Da Luật Hồng Cơ, hắn sẽ cười cho. Vân Tranh vờ vịt khách khí, Văn Ngạn Bác là kẻ cuồng chống võ tướng, hơn nữa lại có thù oán lâu năm với mình, triều đình cử một kẻ như vậy đến làm gì có ý định tử tế:

- Liêu hoàng giờ còn cười sao nổi, e sợ còn không kịp. Văn Ngạn Bác lảng trách: - Giờ lão phu chỉ muốn biết Vân hầu mang hàm sứ tướng, không biết khi nào mở phủ để lão phu tới chức mừng.

Vân Tranh thản nhiên nói: - Khoan Phu huynh nghe tin này lòng như rán trên lửa mới đúng chứ!

Bị Vân Tranh nói thẳng tâm sự, Văn Ngạn Bác thản nhiên gật đầu: - Vân hầu, võ phu không tiện nắm chức cao, dù chức cao cũng không tiện nắm quyền lớn, nếu không chỉ có hại cho xã tắc mà thôi, ngài hẳn không định học theo An Lộc Sơn chứ?