Trí Tuệ Đại Tống

Quyển 14 - Chương 58: Kẻ giết vua




Vân Tranh thậm chí có thể đoán thế thân của Thôi Đạt đang ở Nhạn Môn Quan, khi mọi người đều nghĩ hắn ở phương bắc, hắn lặng lẽ lẻn vào Đông Kinh giết vua.

Hiện giờ hắn rất béo, không phải là Thôi Đạt anh tuấn mà mọi người quen thuộc, những người từng thấy hắn béo tốt như thế chỉ có Trần Lâm, Tô Tuân, Vương An Thạch thêm vào Vân Tranh, mà những người này đoán chừng sẽ ở lại hoang nguyên rất lâu.

Lịch sử không thiếu kẻ giết vua.

Từ khi Tần Thủy Hoàng thống nhất Trung Quốc tới nay cũng có tới vài trăm vị hoàng đế, trong đó hoàng đế chết trong tay kẻ giết vua ít nhất phải một phần ba.

Như hai vị hoàng đế triều Tần đều chết trong tay thuộc hạ.

Những kẻ giết vua đều phải kiếm lý do đường hoàng mới được, Vân Tranh không nghĩ ra đám Thôi Đạt có thể gán cho Triệu Trinh tội gì?

Bình tâm mà luận Triệu Trinh là hoàng đế thích hợp hiếm có, Triệu Trinh trên lịch sử là vị hoàng đế được bách tính và quan viên yêu quý nhất, còn nay Triệu Trinh nằm đó bỏ đi được tính nhu nhược thiếu quyết đoán, gọi là vị hoàng đế xuất sắc nhất của Đại Tống cũng không quá.

Vân Tranh rất thông cảm với Triệu Trinh, nhưng chưa đủ để y có hành động, hoàng triều Đại Tống làm tổn thương y quá nhiều, làm chút tình cảm của y với vương triều Đại Tống tiêu hao sạch sẽ.

Thực ra Triệu Trinh nằm liệt giường như thế chết cũng tốt.

Vân Tranh nghĩ thế đấy.

Thôi Đạt hôm đó nói ra kỳ thực là hi vọng Vân Tranh khuyên can hắn bỏ ý nghĩ đại nghịch bất đạo, nhưng Vân Tranh chẳng còn hứng thú gì với Đại Tống nữa, từ khi bước chân khỏi Nhạn Môn Quan, y đã không định quay về.

Bởi thế Thôi Đạt có tâm tư gì thì Vân Tranh cũng chẳng bận tâm, rượu mình ủ thì mình tự uống, chẳng may ủ ra rượu đắng thì phải chịu thôi.

Còn về lời khẩn cầu cuối cùng của Thôi Đạt, Vân Tranh cũng chẳng làm, một kẻ mang danh giết vua ở Đại Tống còn khủng bố hơn cả bệnh hủi, ai dính vào là chết không đất chôn.

Một trận gió mạnh thổi bay rèm, tờ giấy trên bàn cũng bay loạn xạ, Vân Tranh vươn tay bắt lấy tời giấy cho vào chậu lửa, ngọn lửa liếm qua, tờ giấy bùng cháy thành tro tàn.

Khi Hầu Tử đào thông cái đường hầm kia, phát hiện hai rương thuốc nổ, dây cháy thông qua ống trúc dẫn tới nhà bên cạnh, tới nhà bên thì phát hiện nhà đó đã chết ba ngày, già trẻ nằm yên tĩnh trên giường thất khiếu chảy máu.

Có lẽ, có lẽ một thời điểm nào đó, Thôi Đạt đợi mình vào đường hầm sẽ châm thuốc nổ tử nhà bên, uỳnh một cái, Vân Tranh sẽ thành mây khói.

Lòng người vì suy đi đoán lại như thế mà biến nhau thành kẻ ngốc, cho nên suy nghĩ này chỉ dừng trong đầu Vân Tranh giây lát, sau đó y khẳng định, Thôi Đạt chỉ muốn dùng thuốc nổ bảo vệ sơ hở của bản thân, không phải muốn giết mình.

Thời gian qua Vân Tranh thích lên tường thành nhìn về phía đông.

Người khác cho rằng đại soái đang cân nhắc dùng binh ở phương đông ra sao, thực ra đại soái nghĩ nhiều nhất là Vân Nhị đang ở ngoài biển, thi thoảng nhìn về Đông Kinh lo lắng cho người nhà.

Càng sống, thứ Vân Tranh quan tâm càng ít.

Dưới tường thành, đại quân của y đang khổ luyện xạ kỵ, bên trong thành đại quân của y đang chuẩn bị vật tư chiến tranh, trong quân trướng, các tham mưu đang tranh luận kịch liệt đường hành quân.

Đó mới là những thứ chân thật, như không khí hít vào miệng, hơi trắng thở ra mũi, tuy sẽ tan biến nhưng đều chân thật.

Còn lời nói từ những cái miệng cao quý ở Đông Kinh phun ra, nghe hay lắm, nhưng vô nghĩa.

Một tiếng hét phá tan sự trầm tư của Vân Tranh.

Thì ra một viên tướng cấp thấp không nhớ tên mình trần cưỡi trên con ngựa không lắp yên, kiêu ngạo cầm đóa nhung hoa, khoe khoang với xung quanh.

Vân Tranh mỉm cười, cũng không biết là ai cố ý an bài trò chơi nhỏ này thú hút sự chú ý của mình, viên tướng kia mưu cầu một cơ hội thăng tiến, tuy cố gắng không nhìn lên chỗ của mình, nhưng động tác thiếu tự nhiên đã bại lộ ý đồ của hắn.

Thô hán trong cung chưa học được cách giả vờ.

Vân Tranh lấy cái trâm trên đầu giao cho gia tướng giỏi bắn cung, gia tướng đó buộc trăm vào cung, nhắm tấm bia phía dưới. Viu một tiếng, trâm cắm phập vào tấm bia đặt trên giá.

Hầu Tử lớn giọng hô: - Đại soái có lệnh, xạ kỵ đệ nhất được trâm.

Thế là quân tốt dưới thành sôi sùng sục, viên tướng trẻ mình trần kia quát lớn một tiếng cúi mình nhặt cung tên, giương cung bắn liền ba phát.

Càng xe cách đó ngoài trăm bước chỉ to bằng cánh tay trúng liền ba tên thẳng tắp, Vân Tranh vỗ tay khen ngợi.

Xạ kỵ luôn là điểm yếu của quân Tống, vì thế mới bù đắp bằng nỏ quy mô lớn, tuy sát thương cao, nhưng võ sĩ chân chính coi thường, cung cứng tên dài mới là biểu hiện tối cao của võ dũng, chỉ cần nắm được tiễn thuật chân chính, bất kể là tốc độ xạ kích hay độ chuẩn xác đều hơn hẳn nỏ.

So với quan văn thì võ tướng vẫn ở giai đoạn tầng thấp dựa vào bản lĩnh của mình để giành được sự tán thưởng, Vân Tranh bỗng nhiên có chút chua xót.

Đứng ở trên tường thành ban thưởng cho những quân tốt chất phác sau đó về quân trướng bắt đầu an bài bước hành quân tiếp theo.

Một khi tuyết tan hết là y sẽ tiến ngay về phía đông, dưới sự kháng cự ngoan cường của quân Liêu ở Hà Bắc, Địch Thanh không tiến thêm được chút nào, sau khi tổn thất lượng lớn quân tốt đã phải lui về bờ nam Tang Cang hà, cuối cùng dưới sự tấn công điên cuồng của Da Luật Hồng Cơ, lùi tới địa giới Bá Châu.

Quân đội nước Liêu ở Hà Bắc đông gấp nhiều lần ở Tây Kinh, lại thêm Da Luật Hồng Cơ ngự giá thân chinh, áp lực của Địch Thanh quá lớn, trong mắt Vân Tranh, Địch Thanh đã thực hiện hoàn mỹ kế hoạch dương đông kích tây.

Nhưng quan viên Đại Tống trừ Bàng Tịch, Hàn Kỳ lại không coi như thế, nhất là sau khi Vân Tranh chặt đầu Tiêu Đả Hổ, công phá Tây Kinh, những tiếng nói ông ta dưỡng khấu tự trọng lần nữa được lật lại.

Đám ngự sử ngôn quan hai mắt đỏ bừng chất vấn Địch Thanh vì sao làm chuyện nhục quốc, mà không thèm nhìn vào trăm vạn đại quân do Da Luật Hồng Cơ thống lĩnh, khiến Địch Thanh phải mở toang Bạch Hổ trướng, để ba quân giám sát, chứng minh mình không hề có ý kéo bè kết phái, với một chủ soái mà nói đây là sự xỉ nhục.

Đại Tống là thế mới khiến lòng người nguội lạnh.

Võ tướng tới Đông Kinh như dê non loạt vào bầy sói, hung hãn như Vân Tranh vì không muốn cúi đầu nên phải dựa vào sự vô lý ngang ngược mới khiến người ta sợ hãi, tác dụng phụ cũng quá đắt, nếu không phải hoàng đế và đám trọng thần cần y thì Vân Tranh đã chẳng bình an vô sự, kẻ thà mất mạng cũng phải kéo võ tướng xuống nhiều lắm, đánh gãy răng vài kẻ không thể dọa hết được.

Bởi vậy mà Chủng Ngạc không bao giờ rời Hoàn Châu, dù thăng quan tiến chức hắn cũng không đi.

Phú Bật đã rời Thanh Đường, Chủng Ngạc là hậu viện của Vân Tranh cũng rời Nhạn Môn Quan, mang theo lượng lớn vật tư bổ xung bước chân lên lãnh thổ nước Liêu.

Địch Thanh qua thời gian nghỉ ngơi ngắn lần nữa vượt Dịch thủy tiến về Trác Châu muốn dùng bốn mươi vạn quân của mình quyết chiến.

Tới đây ba trên bốn nhánh đại quân của Đại Tống đã toàn quân tiến vào nước Liêu.

Một Tàng Ngoa Bàng sau khi tiến vào mạc bắc thì không còn tin tức nào nữa, Vân Tranh cực kỳ hi vọng hắn bị bão cát nuốt chửng, nhưng mà mơ cũng chỉ là mơ thôi.

Đến giờ Vân Tranh vẫn không sao hiểu nổi hành vi bỏ gần đánh xa của Một Tàng Ngoa Bàng, với tố chất quân sự của hắn, vào thời khắc khẩn yếu, nhất định không làm chuyện vô nghĩa, tuy nói hắn vì quyền lực mà tha hóa, nhưng làm sao kiêu hùng biến thành kẻ ngu xuẩn được.

Nếu vì bảo tàng thật thì cái bảo tàng đó nhất định không hề đơn giản chỉ là bảo tàng.