Trí Tuệ Đại Tống

Quyển 14 - Chương 56: Giết người không phải là trí tuệ




Cát Thu Yên mặc võ phục, một tay ôm Vân Đình, một tay giữ Lạc Lạc không cho chúng rời hậu viện.

Hai cái đứa vương bát đàn này không ngờ tính xông vào hoàng cung giết hoàng hậu, báo thù hoàng hậu sỉ nhục cha mình, thuận tiện xả hận cho mẫu thân bị khuất nhục.

Cát Thu Yên lo chết người, Lục Khinh Doanh thì lại cười híp mắt nhìn con mình: - Hai đứa ngốc nghếch, có điều rốt cuộc đúng là con của phu quân, vẫn có dũng khí, sống trên đời có thể thiếu trí tuệ, có thể không phú quý, nhưng không thể thiếu dũng khí đối diện với hiện thực.

- Lạc Lạc, nay con đã lớn, làm việc phải suy nghĩ rồi hẵng làm, dũng cảm khác lỗ mãng, Đình Nhi cũng thế.

Thấy hai đứa nhỏ ngoan ngoãn nghe lời rồi, Cát Thu Yên mới buông tay ra, nhưng mà nhìn cái vẻ mím môi mím lợi bỏ đi đó, xem ra bọn chúng chưa từ bỏ ý nghĩ tìm hoàng hậu đòi lại công bằng.

- Tỷ tỷ, những lời hôm nay thực sự không có vấn đề sao, liệu có chọc giận những kẻ kia không? Hoàng hậu nhất định tức giận lắm.

Lục Khinh Doanh lắc đầu: - Chỉ cần phu quân đánh thắng trận là chẳng ai làm gì được chúng ta, chiến tích của phu quân là thực lực của chúng ta, hoàng hậu cũng phải chịu thôi.

Lão bà Vân Tranh nói một mình nàng không thỏa mãn được Đại tướng quân tinh lực quá vượng, thế là đám người Đông Kinh hiếu sự an bài một danh sách dài những người thay thế.

Trong danh sách ấy có đại gia thanh lâu, có rất nhiều khuê tú thế tộc nổi danh, thanh quan nhân trên Bách Hoa bảng cũng tuyên bố, Đại tướng quân vì nước vất vả, tiểu nữ tử tình uyện hầu hạ chăn gối.

Tham Xuân Hoa của Phàm Lâu có cái danh đệ nhất diễm sắc Đông Kinh, khi say rượu hào sảng nói:" Đại tướng quân khí huyết thịnh vượng, là bảo bối cho phụ nhân khao khát lâu ngày như thiếp thân, ngày Đại tướng quân ban sư về triều, thiếp thân quét giường chờ đợi."

Đám đông reo hò ầm ầm, kết quả bị Cát Thu Yên biết, ngày hôm sau dẫn ác nô tới đập tan nát Phàn Lâu, Tham Xuân Hoa cũng bị nàng đánh thành hoa nát.

Phàn Lâu bị người ta đập không phải một hai lần nữa, sau mỗi lần đều dựng lại hoành tráng hơn, nhờ đó càng có tiếng hơn, vì vậy chưởng quầy cười tít mắt đứng nhìn gia đinh Vân gia đập phá, mệnh lệnh bảy tám trướng phòng tính toán tổn thất, chỉ cần không phóng hỏa, bọn họ thích nhìn Phàn Lâu bị đập.

Tất nhiên hóa đơn sẽ đưa tới Vân phủ.

Lão bà Vân Tranh sỉ nhục toàn bộ nam nhân Đông Kinh, thành thử bọn họ đều giận nàng.

Cái gì mà cô cùng phu quân sinh một nam một nữ? Lão tử đây có tám đứa con mà không khoe, chẳng lẽ con cô là thân sinh, con lão tử đều là tạp chủng?

Nếu như chẳng phải Vân gia có thói quen nói không lại là động thủ thì đám hiếu sự đã tìm tới tận nơi rồi, giờ trong thành có rất nhiều lưu manh vô lại, chỉ sợ không nổi danh, dù phủ công khanh cũng dám làm náo loạn. Cơ mà cái Vân phủ kia thì khác, toàn đám man tử thôi, không phải chỗ gây sự, lần trước đám sĩ tử Quốc tử giám không sợ ăn đòn tới làm ầm ĩ, kết quả trong nhà đem thứ ô uế hất ra, từ đó trở đi im hẳn.

Tham Xuân Hoa sau khi bị ăn đòn lại có nhiều khách hơn, một kỳ nữ tử muốn lấy Vân đại tướng quân ra tiết hỏa, bất kể thế nào cũng phải thấy một phen, cho dù giờ răng nàng có thiếu một ít cũng không ngăn được đám nam nhân ùn ùn kéo tới.

Có tiền lệ ấy, thế là ngày càng có nhiều ngôn luận lớn gan hơn từ thanh lâu truyền ra, cách ứng phó của Cát Thu Yên trừ đánh ra chỉ biết đánh, chưa bao giờ đổi cách khác.

Khi Cát Thu Yên nỗ lực bảo vệ thanh danh của trượng phu thì Vân Tranh đang khao thưởng ba quân, trong thành Tây Kinh đèn màu rực rỡ, không ngừng có quân Tống mệt mỏi từ ngoài thành trở về, lập tức có dân phu dìu đi nghỉ.

Yến hội từ trưa tới giờ chưa ngừng nghỉ, canh thịt sôi sùng sục, thịt hàng tảng, rượu cả bát, cơm nóng hôi hổi đầy thùng lớn, sau đó Trần Lâm uống một bát rượu lớn nhảy lên ngựa ra ngoài thành càn quét.

Lúc này rượu chưa có mấy cái tên trang nhã như Nữ nhi hồng, Trạng nguyên hồng, Hoa Điêu. Lê hoa bạch đã là rượu ngon nhất.

Hề Cốc Tán uống rượu rất hung, hết chén này tới chén khác vào bụng, không thẹn là văn nhân nhã sĩ hàng đầu nước Liêu, bụng ông ta như không có đáy, uống bao nhiêu cũng chẳng say, nhưng lửa giận bừng bừng, nhìn Vân Tranh một cái là uống một bát, cứ như coi y là món nhắm.

Dẫn Hề Cốc Tán tới tham gia lễ mừng công là một phen thiện ý của Vương An Thạch, bao năm qua ông ta nếm đủ đau khổ vì không biết biến thông, vì thế mà quyết định thay đổi bản thân.

Thấy Vân Tranh đắc ý nhận một tướng lĩnh kính rượu, Hề Cốc Tán không nhịn được rống lên: - Giết người chưa bao giờ là trí tuệ, chưa bao giờ, đó là gây nghiệt chướng, dựa vào thông tuệ của mình làm ác, càng thông minh càng là họa của bách tính.

- Ngươi có biết một cái cây mọc thành đại thụ bao nhiêu gian nan, ngươi có thấy đứa bé trưởng thành nam tử tán xích khó khăn thế nào không? Ngươi từng thấy nho sinh tóc trắng để lại văn chương bất hủ, có thấy công tượng xây dựng kiến trúc vĩ đại chưa?

- Đó mới là công tích bất hủ, đó mới là trí tuệ thực sự.

- Giết người quá dễ, chỉ cần cứa đao một cái, công lao vất vả mấy mươi năm trời của một phụ nhân trôi theo dòng nước, nước mắt những phụ nhân kia đã chảy thành sông, Đại tướng quân lại ăn mừng vì việc ác mình làm, nhân tâm ở đâu?

Tô Tuân ngạc nhiên: - Chẳng lẽ tiên sinh chẳng lẽ chưa bao giờ tham gia đại lễ mừng công của nước Liêu, chẳng lẽ mãnh tướng nước Liêu chưa bao giờ làm thế?

Hề Cốc Tát khịt mũi không thèm trả lời.

Vương An Thạch cười khổ: - Minh Đạo chưa bao giờ tham gia bất kỳ lễ điển đại thắng nào, khi Liêu hoàng ăn mừng dẹp hoạn Nữ Chân, ông ấy cũng không đi. Liêu hoàng sai người hỏi ông ấy vì sao không tham gia điển lễ, có còn là thần dân Đại Liêu nữa không.

- Minh Đạo trả lời, ông ây trước tiên là con người, rồi mới là thần dân Đại Liêu, tiệc mừng của kẻ giết người ông ta tránh mà không kịp, càng không nhẫn tâm tham gia thỉnh yến chế tác bằng đầu lâu địch, càng không muốn uống rượu mang mùi máu tanh, yến hội sau này đừng mời ông ta.

- Thế nhưng nếu là hôn lễ người trẻ tuổi, lễ chúc phúc trẻ con ra đời, hay là mừng thọ cụ già, hội thu hoạch, ông ấy đều uống say...

Vân Tranh nhìn Hề Cốc Tán như nhìn sinh vật thần kỳ, ông ấy không sai, không ai nói là sai được, nhưng mà kiểu đúng này lại khó khiến người ta tiếp nhận. Chỉ là ngay Da Luật Hồng Cơ bạo ngược còn chẳng làm gì nổi ông ta, mình cũng đừng nên tùy tiện đắc tội với ông ta thì hơn, nếu không người tức tới hộc máu chết chính là mình.

Hai nước Tống Liêu kỳ thực thời gian hòa bình nhiều hơn là chiến tranh, sĩ tử hai nước chỉ cần không phải thời chiến đều tự do qua biên cảnh học tập lẫn nhau, thậm chí một số sử quan nước Liêu quanh năm ở lại thư viện Đại Tống tra cứu kinh sách mà nước họ không có.

Qua lại như thế, lại cùng một vị lão sư Khổng Tử, bọn họ có nhiều tiếng nói chung, nên mới sinh ra một người vang danh ở nước Liêu, cũng có thanh danh lớn ở Tống.

Đám văn nhân mặc khách coi nhau là tri kỉ, nên trong thư tín không gì không nói, trên từ quốc gia đại sự, dưới tới sinh hoạt bách tính, bọn họ không có khái niệm bảo mật, bọn họ tin tưởng tiết tháo của đối phương.

Hề Cốc Tán có lẽ là người thuần túy, ông ta tuân thủ giáo huấn của thánh nhân, kiên định đi trên con đường của thánh nhân, loại người này ở Tống cũng chẳng có nhiều.

Vân Tranh mỉm cười nâng chén với Hề Cốc Tán, biểu đạt với sự kính trọng với ông ta, một ông gia đem toàn bộ phụ nữ trẻ nhỏ Tây Kinh nhận làm thê thiếp con cháu, tuy cái mồm có thối vẫn đáng kính.