Trí Tuệ Đại Tống

Quyển 14 - Chương 5: Tòa thành chết




Lý Thanh mỉm cười: - Thấy vô vị hả?

Ngu hầu lúc này mới xuống ngựa, hời hợt phái một đột trăm người nữa đi tiếp ứng công thành, còn mình tháo yên ngựa ra, ngồi trên mặt đất ôm cái bình da uống rượu.

Uống một lúc không cam lòng đứng dậy nói: - Tướng chủ, dù sao chúng ta vẫn phải về, cho dù quốc tướng không dùng tới chúng ta cũng không có lý do nào lãng phí thời gian ở đây, Đại Hạ do cha ông chúng ta khai sáng ra, chuyện của Đại Hạ là chuyện của chúng ta.

Lý Thanh cười lớn, hắn thấy tên ngu hầu trẻ này rất giống bản thân năm năm trước, khe khẽ vỗ yên ngựa: - Hãi Hồ Nhi không chết hết, chúng ta không có lý do gì để về, chớ quên ngươi còn nợ Hãi Hồ Nhi một khoản tiền thưởng lớn chưa phát.

Ngu hầu cười gằn: - Chết rồi thì không cần phát tiền nữa.

- Đám Hãi Hồ Nhi này đã bị tài phú và chiến công nuôi no bụng, mất đi ý chí chiến đấu, nếu chúng thích tiếp tục cướp bóc ở thành Lan Châu thì tùy chúng, dù sao thành Lan Châu bị hủy diệt cũng là chuyện sớm muộn thôi.

Lúc này thành Lân Châu đã thành địa ngục trần gian.

Hãi Hồ Nhi cưỡi lạc đà điên cuồng tấn công phía chính diện thành Lan Châu, còn du kỵ Hãi Hồ Nhi đã từ lỗ thủng tản mác khắp thành xông vào, cứ thế ném đuốc lên mái nhà hai bên đường.

Một nam tử kêu thảm thiết từ trong phòng chạy ra, lăn lộn trên mặt đất dập lửa, lửa vừa tắt cũng bị mũi thiết thương ghim xuống đất.

Đường phố vừa mới rồi còn chẳng có người thoáng cái bị lấp đầy, hai bên đường lửa cáy bừng bừng, bọn họ chen lấn dẫm đạp nhau bỏ chạy trên con đường chật hẹp, đám du kỵ như sói sông bào đàn gà, mặc sức vung dao chém giết không ai phản kháng.

Thi thể chưa hết kinh hoàng trên mặt đa phần là phụ nữ trẻ nhỏ tay không tấc sắt, vì bọn họ chạy chậm hơn nam nhân.

Một chiếc bàn mang theo lửa phá vỡ cửa sổ đánh về phía tên Hãi Hồ Nhi đang cầm đầu tán sát bách tính, hắn giơ hai tay chắn, một thân hình hùng tráng xông tới, cái bàn dưới sự va chạm mạnh vỡ tan nát.

Hãi Hồ Nhi từ trên ngựa rơi xuống, bóng người hùng tráng kia không tha, cầm chiếc gậy gỗ mang theo tiếng gió kinh hồn đập xuống đầu, gồng người vắt chéo tay chặn, chỉ nghe "rắc" một tiếng, cái tay bẻ ngoặt sang bên, cái gẫy gỗ không dừng, đập vỡ đỉnh đầu, óc phọt tứ tung.

Tráng hán chưa kịp reo hò, một thanh trường thương đâm xuyên lồng ngực vạm vỡ của hắn, tiếp ngay đó một thanh lang nha bổng đánh văng người hắn vào căn nhà sắp sập, uỳnh một tiếng, cao thủ côn thuật nổi danh Lan Châu bị nhấn chìm trong biển lửa.

Đối thủ Hồng Ưng vô cùng hung hãn, giao thủ một lúc hắn liên tục bị trúng bốn cú đấm, người đang lảo đảo thì nắm đấm khổng lồ trúng má trái, đánh bay lên.

Máu từ mũi tuôn ra ào ào, Hồng Ưng tích tắc tỉnh táo vung chân trái mất cân bằng đá vào đầu tên Hãi Hồ Nhi bỏ vũ khí đối chiến với mình, đạp thẳng ngực hắn mượn lực bay về phía sau.

Người va huỵch vào bức tường đất, Hồng Ưng ho ra mấy ngụm máu mới miễn cưỡng đứng lên được, vừa vặn nhìn thấy Lang Oa Tử bị một Hãi Hồ Nhi Khác tóm hai chân xé ra làm đôi.

Hồng Ưng đầu óc mơ hồ, nhìn tên Hãi Hồ Nhi cười gằn đi về phía mình, mỗi bước chân đều vô cùng vững trãi, còn nói những lời mà hắn không hiểu, đôi mắt xanh đó trông như sói.

Cố gắng dựa vào tường đứng bững, Hồng Ưng chỉ muốn chết có thể diện một chút...

Một thanh trường thương từ sau tường đất đâm qua, sượt mạng sườn của Hồng Ưng, đâm vào lồng ngực lông lá không mặc giáp da của Hãi Hồ Nhi.

Một thương này sức lực cực lớn, đâm thấu tim người Hồ, thân thể cao lớn đó đổ vật xuống, kéo Hồng Ưng ngã theo, Hồng Ưng nhìn qua lỗ chó trên tường thấy Xuân Xa Nhi đang rút thương lại.

"Thì ra là đại ca cứu mình."

Phu thê Xuân Ca Nhi hợp sức kéo Hồng Ưng vào nhà qua lỗ chó.

- Muốn sống thì phải cẩn thận, trong loạn quân không có may mắn đâu. Xuân Ca Nhi nói với Tiểu Man, trước đó hắn coi an nguy của nàng lớn hơn trời, giờ cùng đường hết lối liền trở nên lạnh nhạt hơn nhiều:

Hiệu nhà hắn ở phía tây, giờ đang cháy bừng bừng rồi, muốn chui vào đường hầm phải đợi lửa tắt, nếu không sẽ thành lợn quay ngay.

Giờ hắn chỉ còn một ý nghĩ làm sao nhanh chóng đưa thê nhi ra khỏi chỗ nguy hiểm này, hiện giờ mắc kẹt ở chiến trường là chuyện ngoài dự liệu.

Từ rất lâu hắn đã hiểu một chân lý, sau khi làm việc ác thì phải nhanh chóng rời khỏi nơi gây án, chỉ thế mới an toàn, tất nhiên là học từ Lữ Huệ Khanh.

Tiểu Man nhìn Hồng Ưng toàn thân thương tích, băng bó qua loa vết thương cho hắn: - Chúng ta không nên khiến toàn thành bị liên lụy, vừa rồi nhìn thấy khuê nữ Lão Tần bị giết rất thảm.

Xuân Ca Nhi nhíu mày: - Phu thê chúng ta đâu phải người tốt, nàng đã hứa giúp Vân Tranh vậy thì phải làm tới cùng, nếu không chúng ta không dễ thoát thân.

- Vân Tranh là người lòng dạ khoáng đạt, không hẹp hòi vậy đâu.

Xuân Ca Nhi cẩn thận thò đầu ra ngoài xem động tĩnh, quay lại cười nhạt: - Sư phụ ta tự nhận là ác nhân lớn nhất thiên hạ, nhưng lại chết trong tay Vân Tranh, từ đó mà suy, Vân Tranh là ác thú ăn thịt người. Đem tính mạng mình gửi gắm vào sự nhân từ của kẻ khác là ngu xuẩn, giờ nàng còn u mê tin vào sự giả nhân giả nghĩa của tên Vân Tranh đó sao?

- Thế cũng không có nghĩ là làm hại cả thành sao, chẳng lẽ làm như thế thì chúng ta an toàn? Tiểu Man có chút bất mãn:

Xuân Ca Nhi hừ một tiếng: - Tính mạng kẻ khác sao bằng tính mạng nhà ta, chỉ có làm thật lớn, Vân Tranh mới cố kỵ, y là đại tướng quân cao quý không muốn mang tiếng đồ tể.

Vốn biết Xuân Ca Nhi không phải là kẻ tốt đẹp gì, Tiểu Man vẫn không ngờ hắn tồi tệ như vậy, chỉ là giờ đã là phu thê, nàng không thể làm gì được: - Tính cách chàng như thế định sẵn cả đời không được sống thoải mái đâu.

Xuân Ca Nhi đang định nói, đột nhiên nghe thấy tiếng còi chói tai từ xa truyền tới, tức thì cười ác độc, cầm khúc gỗ cháy chọc vào lỗ nhỏ bên tường.

Tiểu Man nghe thấy tiếng xì xì, rồi khói bốc ra, thất kinh: - Chàng đã dùng hết thuốc nổ trong kho rồi sao?

Xuân Ca Nhi cười khùng khục: - Không chỉ thuốc nổ trong kho, ta còn làm hơn nghìn cân, không tin không hủy được tòa thành này.

Mặt Tiểu Man cắt không ra máu: - Người của ta đang chiến đấu trên tường thành!

- Vừa rồi người thồi còi là tên Trần đội chính, bọn ta đã giao hẹn, chỉ cần hắn không kháng cự được, ta sẽ châm thuốc nổ...

Cũng không biết Xuân Ca Nhi rốt cuộc chôn bao nhiêu thuốc nổ, mặt đất như bị lật tung lên, Trần Thụ đang chạy về phía tây chỉ thấy tim phổi mình bị sức ép đẩy văng khỏi miệng, Trương Dĩnh đã hôn mê, được hai huynh đệ thương nhẹ kéo đi, Triệu Bình không may dẫm vào một cỗ thi thể trượt chân ngã, thấy sắp bị Hãi Hồ Nhi đuổi kịp, Trần Thụ dừng bước xách đao nghênh đón.

Vì cái trận chiến vô duyên vô cớ này, đã có gần trăm huynh đệ mất mạng, hắn thấy mình có lỗi với sự giao phó của đại soái.

Lý Thanh đứng ở ngoài thành, vừa rồi một loạt tiếng nổ dữ dội làm hắn bần thần, cảnh tượng này hắn đã chứng kiến ở Loạn Thạch pha, tới giờ ấn tượng vẫn in sâu trong lòng.

Hãi Hồ Nhi đã tổn thất gần hết, mình cũng đã có lý do để trở về, quốc tướng điều mình đi, chẳng qua là muốn giành lấy quyền lực thực sự.

Có sao đâu, với Đại Hạ mà nói, quốc tướng nắm quyền sẽ tốt hơn, thái hậu và tiểu hoàng đế đều không phải người thống trị thích hợp.

Sau tiếng nổ lớn, phía thành Lan Châu yên ắng khác thường.

Ngu hầu không cam tâm đấm xuống đất: - Tướng chủ, tổn thất quá lớn.

- Không đành lòng hả?

- Vâng, đều là dũng tướng.

- Không hề gì, những dũng tướng đó nếu sử dụng được mới là trợ lực, nếu không thì chỉ là họa hại cần sớm diệt trừ. Những năm qua quốc tướng chỉ dùng ta như thứ công cụ công thành cướp đất, giao ta chỉ huy đám man tử người Hồ này, giờ ta đã trở nên xa lạ với thuộc hạ cũ, cứ tiếp tục thế này, sau này ta chỉ có thể thống lĩnh năm trăm người mất...

Ngu hầu nhìn hơn năm mươi người còn lại: - Tướng chủ, lực lượng còn lại không đủ bảo vệ người nữa, chúng ta về thôi.

- Tất nhiên là phải về khóc lóc với quốc tướng, mong rằng quốc tướng không chém chết ta, dù sao Hãi Hồ Nhi vừa mới được mua chuộc, bị ta hủy hết ở Lan Châu... Lý Thanh nói những lời này với nụ cười kín đáo trên môi:

HẾT!