Trí Tuệ Đại Tống

Quyển 14 - Chương 39: Tuyết lớn (2)




Gió tuyết quá lớn, Lang Thang phải hạ lệnh cắm trại, nơi khuất gió không phải chỗ hay, cuồng phong cuốn tuyết khiến tuyết chỗ khuất gió càng ngày càng dày, vừa cắm trại được một canh giờ đã phải phái người đi dọn tuyết, nếu không lều sẽ bị đè sụp.

Quân tốt mệt mỏi lấy túi ngủ ra, giày cũng chẳng thèm cởi cứ thế chui vào, sau đó kéo chặt miệng túi ngủ, chỉ lộ ra mỗi cái đầu được dùng khăn dầy buộc kín, người Tống còn chưa bao giờ gặp phải bão tuyết mãnh liệt thế này.

Lang Thản vẫn kiên trì tuần doanh, nhưng một người ý chí kiên cường như hắn cũng chỉ chịu nổi nửa canh giờ, đưa ra một loạt quân lệnh sau đó cũng cui vào lều.

Trong điều kiện thời tiết này, không một ai có thể bôn ba ngoài trời nói gì tới việc lén tập kích doanh trại, Lang Thản cho rằng như vậy.

Khi trời sắp sáng thì gió ngừng thổi, tuyết vẫn cứ bay mù trời, không có cuồng phong ru ngủ, Vân Tranh không ngủ được nữa, ngoài lều Hàm Ngưu đang tổ chức thân binh dọn tuyết, ăn mặc thật ấm chỉ lộ mỗi hai cái mắt, sau khi ra ngoài phát hiện, tuyết đã tới gối.

Thợ của doanh công tượng đang tháo những tấm ván trên xe xuống, lắp thêm hai cái thanh ngang, thế là xe biến thành xe trượt, mặc dù đi không nhanh, nhưng đảm bảo được quân đội vẫn có thể di chuyển trong thời tiết này.

Mức độ phụ thuộc của quân Tống hiện giờ là cực lớn, từ tạc đạn tới nỏ tiễn cải tiến, nỏ pháo, nỏ tám trâu đều là thứ không thể thiếu. Nếu như nói quân Liêu chỉ cần một thanh đao là có thể tác chiến, quân Tống mà chỉ còn một thanh đao chắc chắn bị người Liêu chém chết, lúc đó Vân Tranh sẽ quyết đoán hạ lệnh rút lui.

Bởi vậy quân Tống bảo vệ quân nhu vô cùng nghiêm ngặt, người Liêu nhiều lần ỷ vào ưu thế cơ động kỵ binh tập kích quân nhu của Đại Tống, song đều bị đánh lui.

Binh pháp Tôn Tử có nói:" Nếu như mang theo tất cả vũ khí trang bị để mong giành lợi thế thời cơ với địch thì ắt sẽ không kịp theo địch, còn nếu như bỏ lại mọi vũ khí trang bị cốt để giành được lợi thế thời cơ thì mất sức mạnh vũ khi. Cuộn gói giáp trụ gấp rút lên đường, đi suốt đêm ngày không nghỉ, đường phải đi mỗi ngày dài ra gấp đôi, nếu là đem quân đi xa một trăm dặm, dù có giành trước lợi thế thời cơ thì cũng khiến ba quân tướng sĩ bị bắt bớ, cầm tù. Trong quân, người có sức khỏe chạy lên trước, người đã yếu sức tụt hậu lại sau, kịp đến nơi giao chiến đúng hẹn thì mười phần chỉ vớt vát được một phần. Nếu là mang quân đi xa năm mươi dặm, chủ tướng sẽ gặp khốn đốn, số quân đến kịp nơi giao chiến may ra chỉ được phân nửa mà thôi. Còn như hành quân đi ba mươi dặm vì muốn dành trước lợi thế thời cơ thì ba phần cũng chỉ hai phần quân số đúng hẹn đến được nơi giao chiến. Cho nên mang quân đi đánh trận, nếu không đủ trang bị vũ khí, lương thực, dự trữ thì ắt diệt vong.”

Quân đội khác bỏ quân nhu truy kích còn có thể lấy lương thực từ địch, quân Tống không thể, với bọn họ mà nói, thiếu thuốc nổ và vũ khí bổ xung còn là chuyện nghiêm trọng hơn cả thiếu lương thực.

Chỉ là ba khẩu đại pháo quá nặng nề, đặt lên xe trượt một cái là lún sâu xuống, dùng tới tám ngựa kéo cũng không đi được, theo như qua quân nhu nói, phải đợi khi tuyết lạnh lâu ngày đóng thành băng may ra mới đưa đi được, Vân Tranh đành hạ lệnh kiếm chỗ kín đáo an toàn dấu đi.

Lúc này bất kể là Lang Thản bị vây khốn trong hố tuyết, hay là Lý Đông Sở vừa mới rời rừng, hoặc bản bộ đại doanh của Vân Tranh đều phải dùng thời gian sớm nhất tiến tới Tây Kinh, nếu không Tiêu Đả Hổ phát hiện ra mình thiếu lương sẽ lập tức bỏ chạy, khi đó vòng vây chưa hoàn thành thì thành uổng phí.

Có điều hơn ba mươi vạn quân của Tiêu Đả Hổ phân bố tại ba huyện chu vi trăm dặm, muốn toàn quân rút lui trong thời tiết này cũng chẳng dễ dàng gì.

Xe trượt gian nan tiến lên, qua Hỏa Thiêu sơn, thành Tây Kinh đã ở trước mắt.

Trong đất tuyết đột ngột xuất hiện tường thành màu vàng, cờ xí cắm chi chít trên tường thành nói lên nó là cứ điểm có trọng binh canh giữ.

Thám báo quân Tống nhìn thấy tường thành thì lập tức thổi tù và, gần như cùng lúc người Liêu trên tường thành cũng thổi tù và báo hiệu, mưa tên trên thành trút xuống, thám báo quân Tống ôm đầu chạy như chuột.

Lý Đông Sở bực bội phẩy tuyết trước mắt, nhưng tầm nhìn chẳng khá hơn chút nào, mọi thứ đều tờ mờ.

Trăng tối nhạn bay lách, Nương đêm giặc bỏ trốn Thúc khinh kỵ đuổi gấp Tuyết bạch trắng cung đao.

Chỉ muốn hét thật lớn phát tiết hết bực bội trong lòng, Lý Đông Sở luôn cho rằng được phòng thủ Nhạn Môn Quan là thành tựu lớn nhất, đến khi thấy Tây Kinh, nhận ra thủ vệ Nhạn Môn Quan là việc của chó lợn, đại trượng phu phải tung hoành thiên hạ, da ngựa bọc thây mới đúng.

- Toàn quân nghe lệnh, men theo cổng bắc thành Tây Kinh trải dài tới phía tây ba dặm là khu phòng thủ của Bạch Mã quân, chư tướng nỗ lực, chớ để Hồ Lỗ chạy mất.

Lý Đông Sở ngay lập tức bắt đầu xây dựng tường thành phòng ngự, vật liệu chính là băng tuyết bất tận vươn tay ra là có, chỉ cần dồn tuyết thành đống, sau đó đổ nước lên, thế là có bức tường kiên cố.

Tiêu Đả Hổ cũng đang đổ nước lên tường thành, biến tường thành thành tường băng, sau đó được bông tuyết rơi xuống hóa trang thành con quái vật tuyết xù xì. Hắn nhịn đau ngồi trên kiệu nhẹ nhìn thấy quân Tống đang đắp tường bao, không nhịn được cười.

Thời tiết thế này mà cắm trại ngoài trời khác nào tự sát, người Tống không chịu nổi lạnh, cho dù áo bông trên người bọn chúng có dày tới mấy cũng không kháng cự nổi gió lạnh phương bắc.

Hắn cho rằng chỉ cần mười ngày nữa là mình có thể ra ngoài nhặt xác quân Tống.

Thế nhưng Tiêu Đả Hổ chỉ đắc ý được một ngày, hôm sau lên tường thành đã không cười nổi nữa, sau bức tường băng không cao của quân là hàng vạn những căn nhà tuyết hình tròn, nóc nhà có khói đen bay ra, hắn còn nhìn thấy người Tống vươn vai đi từ những căn nhà thấp đó ra, chẳng có vẻ gì là bị lạnh, thậm chí còn có tâm tinh lắm băng trong lên nhà tuyết làm cửa sổ.

Căn nhà tuyết của Vân Tranh tất nhiên là to nhất, trên tường treo kín da cừu, nếu như bỏ qua cái mùi gây nhẹ trên da cừu thì có thể nói là gian phòng xa hoa. Ánh mặt trời chiếu qua tảng băng lớn trên nóc nhà phản xạ ánh sáng ngũ sắc, cảm giác như trong mộng.

Tâm tình của Vân Tranh rất tốt, rốt cuộc Tiêu Đả Hổ đã chui đầu vào bẫy rồi, ngày tàn của hắn không còn xa nữa, thế nên hôm nay quyết định ăn chơi một phen, sai Hầu Tử chuẩn bị đặc sản Vân gia chuyên ăn trong ngày trời lạnh, món ăn bất kể già trẻ lớn bé, phú quý bần hàn đều yêu thích --- lẩu.

Trong nhà băng chẳng thể gọi là ấm, nhưng không hề lạnh, Thôi Đạt không sao hiểu nổi, vì sao ở trong nhà đốt lửa mà băng tuyết lại không tan.

Ngồi vây quanh một cái nồi lẩu nóng hổi, mặc dù miệng không ngừng thở ra hơi trắng, nhưng người thì nóng ran, làm người ta chỉ muốn cởi phăng áo lông dày cho thống khoái.

Trong canh dê sôi sùng sục có đậu hũ, nấm khô, củ cải, nhúng từng miếng thịt dê thái mỏng vào, ăn kèm với ít dưa chua, ngon không sao kể siết.

Thời tiết giá lạnh, còn món ăn nào hơn một nồi lâu, đáp án tuyệt đối là không.

Tô Tuân đi vào cởi áo choàng ra, xoa xoa tay lạnh cóng nói: - Ngoài trời lạnh lắm, gió tuy nhỏ nhưng cứ như chui được vào xương, lão phu đã lệnh quân sĩ rút ngắn thời gian canh gác. Đại soái yên tâm, tướng sĩ đều được thêm thức ăn, tuy không nhiều loại như ở đây, nhưng mà thịt dê cả tảng càng hợp với khẩu vị của bọn họ hơn.

Hôm nay là giao thừa, cho dù bò dê cũng có miếng ăn ngon huống hồ con người.

Tất nhiên quân Tống không giết thịt gia súc ăn mừng, mà đây là thành quả Hồ Ba Luân Âm mang về, hôm đó hắn tập kích đội ngũ mục nhân nước Liêu thắng lớn, số gia súc người Liêu mang đi được chưa tới một phần mười.

Vân Tranh cười: - Chỉ tiếc là ba mươi mà không có câu đối để thay, cảm giác thiếu thiếu cái gì đó.