Trí Tuệ Đại Tống

Quyển 14 - Chương 24: Chuyện nhà chuyện nước




Quân báo của Lý Đông Sở gửi về đặt trên bàn, tham quân đánh dấu vị trí của hắn trên bản đồ, Trần Lâm nhìn qua rồi nói: - Lý Đông Sở đã rời Long Thủ sơn, địch tại Ứng Châu đã ở sau lưng hắn, Vân hầu, Bạch Mã quân cũng bị người Liêu bao vây rồi.

Tô Tuân xua tay: - Ngô Kiệt sắp tới địa giới Hoài Nhân, mục tiêu cũng là Bạch Đăng Sơn, nơi đó địa thế bằng phẳng rất thích hợp cho đại quân giao chiến, năm xưa chứa được tận bốn mươi vạn đại quân Hung Nô, vì thế ba mươi vạn quân của Tiêu Đả Hổ ở đó cũng không thành vấn đề.

Trần Lâm giật mình: - Ý ông là chúng ta sẽ quyết chiến ở nơi đó?

- Đúng thế, địa hình nơi đó rất khó tìm, đại soái cân nhắc rất lâu mới quyết định, chọn nơi đó làm chiến trường rất có lợi cho chúng ta, các cánh quân đã được điều về hướng đó, bao vây quân Liêu.

Trần Lâm nhíu mày: - Nói vậy Lang Thản không phải bị bao vây mà là kế dụ địch? Đại tướng quân còn phái Lý Đông Sở đi chi viện làm cái gì?

- Cái này gọi là muốn lừa người khác, phải lừa được người mình …

Vân Tranh không quan tâm tới cuộc đàm thoại giữa Trần Lâm và Tô Tuân, y đang chăm chú nghiên cứu tấm bản đồ rất lớn, đánh dấu chi chít, cảm giác có chút hoa mắt, đã hai hôm nay y không ngủ ngon, đây là trận đánh sẽ định hình tình thế chiến tranh sau này, cẩn thận thế nào cũng không quá, thậm chí y còn quyết định sẽ cho cả hỏa pháo tham gia cả trận đánh này.

Kiểm tra sách lược một lượt, hỏi tham quân: - Kỵ binh của Triệu Phu tới đâu rồi? Đại quân Chủng Ngạc đã tiến vào Nhạn Môn quan chưa?

Tham quân chắp tay: - Khởi bẩm đại soái, Hoàn Châu quân đã tới Nhạn Môn quan, Ninh Vũ quan, nhưng Đàm Uy không cho vào Hà Khúc, nói không có tướng lệnh của Lang Thản tướng quân sẽ không cho đội quân nào vào thành quan.

- Triệu Phu tướng quân gửi thư tới nói, tác dụng của kỵ binh ở ngoài không phải ở trong, nên không tham dự cuộc chiến Bạch Đăng sơn, muốn thừa cơ lấy Tây Kinh.

Ánh mắt như điện của Vân Tranh khiến tham quân rùng mình, hắn biết đại soái phẫn nộ rồi, vội vàng cúi đầu chờ quân lệnh.

Trần Lâm nãy giờ nói chuyện với Tô Tuân nhưng ánh mắt không rời Vân Tranh, Triệu Phu là thân quân hoàng gia, phải nói đỡ, nếu không chọc giận Vân Tranh không có kết quả tốt: - Đại tướng quân …

Vân Tranh đám mạnh bàn cắt ngang lời ông ta: - Hắn cho rằng hắn là ai, gửi phi ưng truyền thư cho Triệu Phu, bảo hắn mau chóng theo sát, muốn thừa nước đục thả câu à? Lão tử muốn đối phó với Tiêu Đả Hổ, diệt được kẻ này thì muốn phá Tây Kinh lúc nào chẳng được.

- Năm sáu năm qua lão đã bố trí không ít ở Tây Kinh, chân tường cũng cho đào hầm rồi, chỉ cần nhét thuôc nổ vào, uỳnh một tiếng là lấy được Tây Kinh, lão tử muốn đối phó với Tiêu Đả Hổ không phải đánh tòa thành đó, hắn có bản lĩnh truy đuổi kỵ binh của người Liêu không?

Tham quân nghe vậy vội vàng đi chuẩn bị, mấy ngày qua ở cùng Vân soái, áp lực rất lớn.

Tô Tuân đi tới nói nhỏ: - Vân hầu, cầm quân không nên nổi giận.

- Hừ, Phú Bật ở Thanh Đường tới giờ vẫn đang bố trí, mãi không tiến quân, nói sợ người cao nguyên đoạt lại Thanh Đường. Sáu vạn quân của Chủng Ngạc chỉ tới Nhạn Môn quan có một nửa, giữ một nửa phòng thủ Hoàn Châu. Như vậy người Tây Hạ có thể thừa thế rời biên cảnh, mục tiêu là thành Ngột Lạt Hải, ông nhìn xem cái thành đó ở đâu rồi hẵng khuyên ta đừng giận.

Lần đầu tiên Vân Tranh có cảm giác bất lực, trước kia y cầm quân độc lập tức chiến, toàn bộ do mình phụ trách, nên mới đánh đâu thắng đó, nhưng lần này đại chiến Tống Liêu là dốc hết quốc lực hai bên, năm vạn Kinh Tây quân căn bản không làm gì nổi quân Liêu, triều đình vì muốn kiềm chế y nên các quân khác không giao cho y thống ngự, mỗi người một tâm tư, tới giờ không có bất kỳ đột phá nào, cứ thế này muốn lấy Yến Vân là mơ tưởng.

Trần Lâm không biết phải nói gì, thở dài cùng Tô Tuân rời đại trướng, để không gian cho Vân Tranh bình tĩnh lại, đây là sách lược của triều đình, ông ta cũng không thể ước thúc hai người kia.

May có thư Vân Nhị gửi tới làm Vân Tranh hòa hoãn phần nào, chuyện kiến thiết đảo Hải Lư đã hoàn thành, nơi này rất gần Đăng Châu, bất kể tới Tống hay tới Liêu đi về chỉ hai ngày hải trình mà thôi.

Trong thư Vân Nhị nói như thể đám hải tặc đều làm từ bùn, bóp một cái là vỡ, miêu tả bản thân thì dũng mãnh vô cùng, như tới cảnh giới tung hoành thiên hạ vô địch thủ rồi vậy.

Nhưng Nghiêm lão đại rõ ràng không cho là như vậy, mật báo của ông ta miêu tả tình thế gian nan, không những thủy sư Cao Ly tham dự tranh đấu trên biển, ngay cả nước Oa đang ở thời đại bình an hưởng thụ nghèo đói cũng xuống thuyền ra biển.

Nếu không phải bọn họ có ưu thế tuyệt đối từ vũ khí, bọn họ sẽ khốn đốn, ít nhất ở phần liều mạng, hải tặc Đại Tống tuyệt đối không thể so được.

Vân Nhị từng đánh thắng một đám hải tặc Cao Ly, nhưng có vài ba con cá lọt lướt không ngờ đục thủng thuyền chìm tàu, chứ không cho bọn họ chiếm được chút lợi lộc nào.

Sau vài lần trải qua chuyện tương tự, khi đoạt thuyền bọn chúng, chuyện đầu tiên là giết sạch, giết không tha cho bất kỳ ai, nếu không sẽ uổng công.

Giết địch một vạn tự tổn thất ba nghìn, Vân Nhị từ bé đến lớn chưa bao giờ bị mất một cọng tóc, không ngờ thương tích đầy mình, đến cả mặt cũng có vết xẹo rồi, đó là kiêu ngạo của võ nhân học từ Tiếu Lâm, vốn chuyện chỉ cần phái người đi làm, lại đích thân lên trận tác chiến.

Xem ra Vân Nhị rất hưởng thụ cuộc sống trên biển, thậm chí muốn dùng chiến đấu liên miên để trải nghiệm vinh quang, khiến đám người Tinh Bàn đi theo bảo vệ lo thon thót.

Làm thế là không đúng, bất kỳ thủ lĩnh nào cũng chỉ tham dự chiến đấu ở giai đoạn hình thành quân đội, sau đó chuyển ra sau rèm, không xung phong hãm trận tuyến đầu nữa.

Tính mạng của thủ lĩnh là quý giá, năm xưa đám thủ lĩnh chống Tần là Trần Thắng, Ngô Quảng không hiểu đạo lý này cho nên mới làm thủ lĩnh vài tháng đã chết không đất chôn.

Nhiệt tình và kiêu ngạo của thiếu niên là đại kỵ của thủ lĩnh, Vân Tranh cả đêm không ngủ, viết thư cho Vân Nhị giảng giải thế nào mới là một thủ lĩnh giỏi, nghiêm khắc yêu cầu Vân Nhị không được lên thuyền tác chiến!

Thấy đèn trong lều Vân Tranh sáng suốt cả đêm, Trần Lâm đi vào nhìn thấy Vân Tranh cho lá thư dầy vào phong thư, bất giác thấy ấm lòng chắp tay: - Đại tướng quân, Phú Bật và Chủng Ngạc đều có chút lòng riêng, nhưng lão phu đảm bảo bọn họ tuyệt đối sẽ không ngáng chân ngài. Đây là một trận quốc chiến, dù bọn họ có gan tày trời cũng không dám tận lực, bây giờ đàn hặc chỉ khiến tạo thành ngăn cách giữa chúng ta, mong Đại tướng quân lấy đại chiến trước mắt làm trọng.

Vân Tranh ngẩn ra, giao phong thư cho Hầu Tử, cũng không giải thích: - Trông coi cho tốt Lý Đông Sở và Triệu Phu, nếu bọn chúng dám chơi trò lá mặt lá trái, đao trong tay ta sẽ không dung tình.

- Đại tướng quân nói phải lắm, nếu ngài đã định đánh bại Tiêu Đả Hổ ở, lão phu sẽ toàn lực ủng hộ, nếu hai người đó có hiềm nghi làm lỡ quân cơ, không cần đại soái dùng quân luật, lão phu khiến bọn chúng sống không được chết không xong.

Vân Tranh vỗ bàn gật đầu: - Được, chỉ là trận này tuy đánh thắng được chứ chưa diệt được Tiêu Đả Hổ, nếu khiến hắn chạy về Tây Kinh thì tốt.

- Đại tướng quân khẳng định chúng ta có thể chiến thắng ở Bạch Đăng Sơn?

- Thương cổ Đại Tống đã kinh thương ở một dải Tây Kinh hơn mười năm, khi Tiêu Đả Hổ còn chưa tới Tây Kinh thì ta đã bố trí ở đó rồi, có biết thương nhân nước Tống có quan hệ mật thiết với Tiêu Đả Hổ là ai không?

Trần Lâm tới gần chắp tay hỏi nhỏ: - Xin được thỉnh giáo.

- Người đó ông cũng biết đấy, hắn tên Thôi Đạt.