Trí Tuệ Đại Tống

Quyển 14 - Chương 13: Lý Thường cũng tới




Trận mưa cuối cùng của mùa thu biến thành rào cản cho cuộc hành quân, rời Ngũ Đài Sơn, mưa rả rích suốt ba ngày, trong ba ngày đó, đại quân đi được có ba mươi dặm.

Lượng lớn kỵ binh vừa lừa ngựa, cùng với đội xe quân nhu nặng nề đi qua, đường xá liền biến thành vũng bùn lầy lội, Vân Tranh có đề phòng trước nên để xe pháo đi đầu, nó hiện giờ trở thành gánh nặng ngàn cân theo đúng nghĩa đen, Trần Lâm rất khó chịu với thứ chướng ngại này, kiến nghị đại quân nên đi trước còn để thứ này theo sau, nhưng Vân Tranh cực kỳ kiên quyết, ông ta cũng không thể nhiều lời.

Nhìn vó đại thanh mã lần nữa lún vào bùn rất vất vả mới rút được chân lên, Vân Tranh cực kỳ hoài niệm đường bê tông đời sau.

Thời xưa đánh trận là thế, một trận mưa, một trận lũ, lở núi đều có thể tạo ra sai lầm quân sự nghiêm trọng, dù trong quân có điều lệnh kẻ lỡ hẹn chém, nhưng thực tế rất ít chủ tướng dùng nó, nếu không chưa đánh trận khả năng đã tự giết hết người mình rồi.

Dù sao nhân tố không thể nghịch chuyển này hai bên giao chiến đều phải chịu, rất công bằng.

Nhạn Môn sơn, xưa gọi là Câu Chú sơn, nơi này rặng núi cao ngất, địa thế hiểm yếu, sau khi dựng quan càng có cái thế "một người giữ ải, vạn người khó qua!"

Tương truyền mỗi năm mùa xuân mới, nhạn từ nam bay về phương bắc, miệng ngậm lá lô, bay tới Nhạn Môn lượn vòng hồi lâu, tới khi lá rụng vừa vặn có thể qua ải, nên có câu " Nhạn môn sơn giả, nhạn phi xuất kỳ gian"

Nhạn Môn quan, đứng đầu chín hùng quan thiên hạ, đó là lời tán thưởng trong Lã Thị Xuân Thu, từ thời chiến quốc Triệu Vũ Linh Vương, các đời đều coi đây là yếu địa chiến lược.

Mỗi lần nhìn thấy Nhạn Môn Quan là Vân Tranh có muôn vàn cảm khái, nếu không có tòa hùng quan này, Tiêu thái hậu hùng tài đại lược đã công phá Đại Tống không biết bao lần.

Hà Bắc đánh trận lôi cả nhân vật đầu não ra rồi, đại quân của Địch Thanh bị Tả viện đại vương Tiêu Nhược chắn đứng ở một dải Tang Can hà không tiến nổi nửa bước, quân báo nói, Tống Liêu chém giết khiến Tang Cang hà biến thành màu đỏ, Vân Tranh lại cứ thảnh thơi hành quân, theo hành trình bây giờ, hai ngày nữa mới tới Nhạn Môn Quan.

Vân Tranh thấy hết vẻ nóng ruột của Trần Lâm, nhưng không quan tâm, hậu cung không can dự vào chính sự chẳng phải nhắm vào riêng những phi tần, mà là cấm lệnh với cả hoạn quan.

Địch Thanh khổ chiến ở Hà Bắc là do ông ta tự chuốc lấy, khi định ra kế hoạch, ông ta đã nói muốn thu hút toàn bộ người Khiết Đan tới Hà Bắc, sau đó cho ra biển nuôi cá, Vân Tranh không hiểu vì sao ông ta lại làm thế, hình như Địch Thanh rất ghét người Khiết Đan, loại căm ghét tới tận xương tủy chứ không phải là ghét thường.

Vốn muốn hỏi, nhưng mà lúc đó Bàng Tịch, Hàn Kỳ làm cái vẻ mặt tất nhiên phải thế, Vân Tranh không muốn biến mình thành thằng ngốc nên ngậm miệng không hỏi.

Hiện giờ quân Liêu bị chia làm ba, một đề phòng Vân Tranh, một đề phòng Một Tàng Ngoa Bàng, phần lớn nhất tác chiến với Địch Thanh ở Hà Bắc, trong đó đại bộ phận quân tốt là người Hán, phụ trợ là Bì Thất quân hung hãn nhất của người Khiết Đan.

Không ngờ tới Nhạn Môn Quan nhìn thấy Lý Thường, Vân Tranh bất ngờ lắm, ông ta hiện là tri phủ Đường Châu, tới đây là trái quy định, vượt biên cảnh bái phỏng là chuyện luật pháp Đại Tống không tha thứ.

Một thân thanh y, một cái mũ mềm, chòm râu ba chỏm phiêu phiêu, một mình dẫn hai lão phó gánh rượu rau, đứng bên con đường bùn đất khom người chờ đợi.

Bên đường lớn, ngày sương giá, gặp cố nhân, ai chẳng mừng.

- Lý huynh sao lại đứng dưới băng tuyết thế này, tiểu đệ nhìn mà đau lòng.

- Đại soái sắp xuất chinh, chuyến này đi núi cao đường xa, trùng trùng hiểm trở, lão phu là một giới hủ nhỏ trói gà không chặt, chẳng giúp được gì, chỉ có chén rượu nhạt, chúc đại soái khai kỳ đắc thắng, mã đáo thành công. Lão phu ở Đường huyện chờ đại quân chiến thắng trở về.

Vốn Trần Lâm đứng bên muốn ngăn cản, nhưng nhìn hai người bọn họ rơm rớm nước mắt thì biết không tiện nói gì cả, đánh ngựa đi trước, còn Vương An Thạch ngứa mắt với điệu bộ buồn nôn của Lý Thường, hừ một tiếng, thúc ngựa theo Trần Lâm, phóng ngựa qua làm bùn bắn cả lên người Lý Thường.

- Ngươi chỉ là tên tội quan, dựa vào cái gì dám láo toét với lão phu. Hai cái thứ chướng mắt đi rồi, Lý Thường nhảy dựng lên chỉ tay chửi bới, ông ta không dám chửi Trần Lâm chứ chửi Vương An Thạch thì chẳng sợ.

Vân Tranh cười: - Lý huynh hôm nay diễn vở gì thế?

Không còn người ngoài nữa, Lý Thường kéo Vân Tranh vào cái lán tạm, hạ giọng hỏi: - Đám người Thái Hành sơn yêu cầu cao lắm.

- Hừ, xong việc không chặt đầu bọn chúng là khoan dung rồi, còn dám yêu cầu khác à?

Lý Thương bực bội thở dài: - Đó là khi có đại soái, bọn chúng tất nhiên không dám phun rắm, còn lão phu chỉ là thư sinh, người ta coi thường.

Vân Tranh kinh ngạc: - Lý huynh, khi ở Thanh Đường, ngay cả sáu bộ viễn trại đều bị huynh vờn trong lòng bàn tay, giờ đối phó với mấy tên đạo tặc lại bó tay hết cách phải đi cầu cứu ta là sao? Thủ hạ của huynh cũng toàn là lão binh của Kinh Tây quân cơ mà.

Lý Thường nghiến răng: - Vốn không thành vấn đề, nhưng từ sau khi Văn Ngạn Bác tới Quân Thành trại thì liền có vấn đề, đám sơn tặc quy thuận ông ta, lão phu nổi giận phái thân binh tới giết một số vẫn không vãn hồi được, nay đám sơn tặc rút khỏi nước Liêu, quay về đối kháng với ta.

- Văn Ngạn Bác vì lòng riêng mà cản trợ quốc sự, không phải con người.

Vân Tranh nhíu mày: - Sơn tặc Thái Hành sơn phần nhiều là gia tướng quân quý, xem ra người ta đã trao quyền khống chế cho Văn Ngạn Bác rồi.

- Chỉ có điều ông ta là tri phủ Định Châu, huynh là tri huyện Đường huyện, nằm dưới quyền ông ta, người ta tiếp nhận sự vụ của huynh là hiển nhiên thôi mà.

Lý Thường lắc đầu: - Không phải thế đâu, ta khẳng định Văn Ngạn Bác hành động vì lòng riêng, trước đó lão phu muốn khống chế đám đạo phỉ này mở con đường quả cảnh không ai biết cho đại quân, còn lợi dụng đạo phỉ cướp lương thực ở dải Linh Khâu của người Liêu, bố trí bí mật trong nước Liêu, tạo điều kiện cho đại quân, giờ Văn Ngạn Bác xen vào làm hỏng hết cả.

Đại quân vẫn tiếp tục tiến lên, Vân Tranh và Lý Thường ngồi nhìn bọn họ gian nan đi trên con đường lầy lội.

- Xem ra huynh đã có kế, nói đi, cần ta làm gì? Nể huynh một phen khổ tâm, dù gánh tội thay huynh cũng không sao.

Lý Thường ưu nhã cứa tay qua cổ.

Vân Tranh gật gù: - Giết Văn Ngạn Bác hả, không thành vấn đề, ta ngứa mắt với tên này lâu rồi, dễ thôi, ta có ngàn cách khiến ông ta chết không ai phát giác.

Lý Thường sợ hết hồn hết vía, nhảy lên như đỉa phải vôi, xua tay liên hồi kỳ trận: - Ai muốn giết Văn Ngạn Bác chứ, mặc dù trong lòng ta nghĩ thế, nhưng chuyện này ngàn vạn lần không được, giết ông ta thì triều đình sụp đổ mất, Đại Tống Ta chưa bao giờ xảy ra chuyện tương tàn ở tầng cấp này, không thể mở tiền lệ này được, nếu không chỉ cần vài năm phong trào sám sát lan tràn thì triều đình còn gì nữa. Lão phu thà treo ấn về quê chứ không làm chuyện này.

Vân Tranh cười phá lên: - Tại huynh làm động tác cứa cổ còn trách ai.

Lý Thường cười khổ: - Đại soái đừng đùa, ý lão phu là giết đám đạo phỉ không chịu nghe lời cơ mà. Đại soái, quan viên không thể giết nhau, nếu không còn ai muốn đi làm quan có thể mất đầu bất kỳ lúc nào.

Vân Tranh thấy Lý Thường hoảng thật, không trêu ông ta nữa: - Nếu huynh muốn giết đám đạo phỉ thì cứ giết, lực lượng trong tay huynh thừa sức làm việc này cơ mà.

- Đâu đơn giản như thế, thành phần đạo phỉ Thái Hành Sơn quá phức tạp, kẻ nào không dùng được là phải giết hết, nhưng thế thì có vấn đề rồi, ta điều tra ra một số kẻ trong tay tiểu lão bà của đại soái là người Di Lặc giáo, đám này phải giết, nếu không có người nói ta cấu kết với Di Lặc giáo thì cả nhà đi Nhai Châu câu cá là cái chắc.

Vân Tranh hiểu băn khoăn của ông ta: - Số người biết tiểu lão bà của ta là thánh nữ Di Lặc giáo không ít, bệ hạ cũng biết, huynh không cần kỵ húy. Nhà ta sắp ra biển, người có quan hệ đều đã tới Đăng Châu, còn người không liên quan, không thích ứng được với hoàn cảnh mới, huynh cứ giết.