Trí Tuệ Đại Tống

Quyển 13 - Chương 47: Phiền não của Lý Thanh




Lý Thanh uống một bát thuốc lớn, đắng méo miệng, ăn quả tươi Ách Nương đưa cho, nhai mấy miếng rồi nhỏ đi, nói: - Cho ta cốc rượu.

Dù biết uống thuốc xong lại uống rượu là đại kỵ, nhưng Ách Nương vẫn làm theo lời Lý Thanh.

Lý Thanh uống ừng ực mộ hơi hết sạch, khoác áo rời giường, ngồi trên tấm thảm lớn ngây ra nhìn bản đồ.

Địa hình Lan Châu thực sự chẳng có gì mà nghiên cứu, hai núi kẹp một khe, giữa khe có con son sông, nghe nói thời viễn cổ nước Hoàng Hà nhiều hơn bây giờ rất niều, nếu không đã chẳng phá được lớp đất vàng dày cuối cùng chảy ra biển đông tạo ra bình nguyên hạ du phì nhiêu.

Tất nhiên Lý Thanh không suy nghĩ về ý nghĩa lịch sử của Hoàng Hà, hắn chỉ muốn làm ra con sông này có thích hợp làm sông vận binh hay không.

Tiến công từ lục địa giờ đã không thể rồi, Phú Bật tiếp quản Thanh Đường, lợi dụng lục bộ viễn trải cố thủ một dải Hoàng thủy, khiến quân đội Tây Hạ muốn xâm nhập thành Thanh Châu chỉ còn là giấc mộng mỹ lệ.

Lục bộ viễn trại tuy là người Tây Hạ, nhưng giờ bọn họ căm hận Một Tàng Ngoa Bàng hơn cả người Tống.

Tây Hạ vương hậu dùng ý chỉ của Tây Hạ vương Lượng Tộ, muốn chiêu hàng lục bộ viễn trại, hứa phong thưởng lớn, nhưng bọn họ bị Một Tàng Ngoa Bàng làm tổn thương quá sâu, câu trả lời chỉ có đầu của sứ giả chiêu hàng.

Lý Thanh nhìn bản đồ quốc cảnh Tống, Tây Hạ đan cài nhau mà thở dài, thực ra hắn không tán thành kế hoạch sống mái với Đại Tống của quốc tướng, nếu như đã tới Hà Trung rồi, cớ gì không tiến xa hơn, bất kể là Hoa Lạp Tử Mô bên biển mặn, hay là Tắc Nhĩ Trụ phía chính tây, tuy không giàu có bằng Đại Tống, nhưng bất kể cương vực hay là mức độ đất đai phì nhiêu đều chỉ hơn không kém.

Nay người Hoa Lạp Tử Mô đang tiếp nhận sự thống trị của người Tắc Nhĩ Trụ, nhưng trên tổng đốc béo như lợn chỉ biết bóc lột tài phú mà không biết chăm lo thần dân, cho nên người Hoa Lạp Tử Mô chưa bao giờ ngừng đòi độc lập.

Đại Hạ hai lần tây chinh, khi dấu chân quân đội tới Hà Trung đã có phú thương Hoa Lạp Tử Mô tới quân doanh đàm phán chuyện mượn quân đuổi người Tắc Nhĩ Trụ.

Trong mắt Lý Thanh, đây là cơ hội ngàn năm mới gặp, chỉ cần đại quân chiếm lĩnh Hoa Lạp Tử Mô, tùy tiện nâng đỡ một hoàng đế bù nhìn, sau đó nắm đại quyền quân chính, khi đó muốn Hoa Lạp Tử Mô thành quốc gia thế nào, chẳng phải do mình định đoạt sao?

Nếu có khả năng đem quốc gia di chuyển tới Hà Trung cũng được, như thế một quốc gia vạn dặm sẽ xuất hiện.

So với dùng binh lực hữu hạn ở phương nam lãng phí, chẳng bằng phái tới phía tây, nhất định để lại cho con cháu Tây Hạ một vương triều thật lớn.

Người Tống đời đời cấy cầy trồng trọt, thói quen sinh hoạt hoàn toàn khác với người Tây Hạ, Lý Thanh là người Hán, rất hiểu câu -- Không cùng tộc với ta ắt có lòng khác.

Bọn họ không có bất kỳ khả năng nào yên tâm thần phục dưới chân người Tây Hạ, bọn họ sẽ dung hợp Tây Hạ chứ không có khả năng Tây Hạ dung hợp người Tống.

Mà các quốc gia phía tây thì khác, bọn họ lạc hậu hơn Tây Hạ, sẽ bị Tây Hạ dung hợp.

Nhớ tới lời căn dặn của Một Tàng Ngoa Bàng lúc tiễn biệt, Lý Thanh chỉ còn biết lần nữa thở dài, lẩm bẩm:" Quốc tướng, vì sao muốn ta dẫn năm trăm người tới cái thành phố không thích hợp cho chúng ta cư trụ, không quá ba ngày người Tống sẽ có phản ứng mạnh, khi đó ta nên tiếp tục ở lại, hay cúi gằm mặt trở về?"

Hay ngài có ý đồ gì khác?

… …

Bàng Tịch chắp tay sau lưng đứng ở cửa thư phòng đợi Vân Tranh tới, tri phủ Lan Châu gửi thư hỏa tốc tám trăm dặm báo tin, Hãi Hồ Nhi không chút che dấu nào tiến tới Lan Châu, mặc dù binh lực không nhiều chỉ năm trăm người, nhưng đều là tinh nhuệ trong tinh nhuệ, hơn nữa là lần xâm nhập lớn nhất của Tây Hạ trong vòng năm năm qua, đối phương ý đồ không rõ, không thể không cẩn trọng ứng phó.

Vân Tranh hôm nay ăn mặc gọn gàng, thanh y thùng thình thường ngày đã đổi thành võ phục gọn gàng, giày quan ống cao đổi thành giày đế mỏng, bước chân như phát ra gió.

Bàng Tịch thấy Vân Tranh ăn mặc như thế thì vô cùng vui vẻ: - Xem ra cuối cùng Vân hầu đã chuẩn bị xuất hành rồi. Rồi đưa tay mời ngồi. - Chuyện Chinh Bắc đại tướng quân không được rồi, đây là trận chiến quan trọng nhất từ khi khai quốc, mọi chuyện phải theo quy củ, ngài xuất chinh chỉ có thể là Kinh Tây quân tiết độ sứ, xu mật phó sứ. Có điều chẳng qua là một danh hiệu, Vân hầu đừng nghĩ nhiều, nếu ngài đã sẵn sàng mùng năm tháng chín lão phu thay bệ hạ làm lễ bái tướng xuất chinh.

Vân Tran lắc đầu: - Giờ chưa phải lúc xuất chinh.

Bàng Tịch nhíu mày: - Nay mãnh tướng Lý Thanh của Tây Hạ đã dẫn Hãi Hồ Nhi tới Lan Châu, động tĩnh của Tây Hạ đã rất rõ ràng, sao Vân hầu còn từ chối xuất chinh.

Vân Tranh lấy trong lòng ra một tờ giấy: - Ý tứ của Tây Hạ vẫn chưa rõ, chuyện cá nhân của Một Tàng Ngoa Bàng chưa xử lý xong, cho nên thời gian ngắn Tây Hạ sẽ không có động thái chính xác, địch bất động, ta bất động, Bàng tướng cứ xem thì rõ.

Bàng Tịch xem xong tờ giấy, nhắm mắt trầm tư: - Chẳng lẽ ngài cho rằng Một Tàng Ngoa Bàng đang làm cái chuyện không thể nói ra?

- Thái hậu Một Tàng thị hoang dâm, Tây Hạ vương Lượng Tộ tuổi nhỏ, với tính cách kiêu hùng của hắn làm sao có thể chịu nổi phải nghe lệnh hai người đó, nghe đồn Lý Thanh cũng là khách trong màn của thái hậu Tây Hạ, nên mới bị Một Tàng Ngoa Bàng chẳng biết dùng cách gì đẩy tới Đại Tống, muốn dùng lực lượng của ta kiềm chế Lý Thanh, nhưng lại không muốn mãnh tướng như Lý Thanh chết, nên phái cả Hãi Hồ Nhi tinh nhuệ đi theo.

- Nếu chỉ mỗi Lý Thanh thì ta không dám phán đoán như vậy, nhưng ngay cả tộc lão Tương Mạn Mị cũng bị phái tới Hồng Thạch than chủ trì thu hoạch mùa thu, trượng phu hai vị nhũ mẫu của Lượng Tộ bị Một Tàng Ngoa Bàng giết vào tháng bảy năm nay. Còn về phần Hỏa Xích Minh càng bị phái tới tận Hà Trung, muốn về mất sáu tháng, với sự cay độc của Một Tàng Ngoa Bàng, hắn sẽ không cho Lượng Tộ một cơ hội nào.

- Chưa hết, ta cho rằng Lý Thanh tới Lan Châu là vì dọa thương nhân Tây Hạ và Đại Tống, không dám giao dịch ở Lan Châu mà chạy tới Ngân Tinh Hòa Thị, để chiếm đoạt thuế thu.

- Thông qua một loạt sự kiện, ta đoán Một Tàng Ngoa Bàng sẽ ra tay với Lượng Tộ trong thời gian ngắn, nếu không đại chiến Tống Liêu bùng phát, Tây Hạ có nội chiến sẽ không kiếm chác được gì.

Bàng Tịch thấy phân tích này có lý: - Trước kia Một Tàng Ngoa Bàng vì đưa Lượng Tộ lên ngôi cũng đã tận tâm tận lực, nay hắn làm quốc tướng, nắm hết triều chính, quyền lực tột đỉnh, thứ vô quân vô phụ này không ngờ nhóm ngó thiên quyền, Vân hầu, chúng ta phải ứng phó ra sao?

Vân Tranh nhìn Bàng Tịch chằm chằm: - Ta không có cách gì cả, đối phó với diễn biến triều chính là sở trường của ngài, ta tin rằng ngài đã có kế sách, ta chỉ cần về nhà đợi tin tốt lành, không đi khiêu khích khiến Một Tàng Ngoa Bàng đổi ý là được.

Bàng Tịch vuốt râu đợi Vân Tranh hết kiên nhẫn mới nói: - Khiển quản câu quân sự Quách Ân đã làm sứ tiết tới Tây Hạ, có điều bọn họ vào Tây Hạ qua Hà Khúc.

Vân Tranh đứng lên: - Vậy Vân mỗ cáo lui, về phủ đợi tin.

Bàng Tịch tiễn Vân Tranh khỏi thư phòng, khi ra hậu viện nhìn hoa cúc vàng đã nở rộ, nói: - Mùng năm tháng mười, khi toàn thành phủ vàng hoa cúc, chính là lúc Vân hầu bái tướng.

- Hàn Ký tới Hà Bắc xây bái tường đài, trao ấn Địch công, Văn Ngạn Bác tới Thanh Đường, trao ấn Phú Bật, Âu Dương Tu tới Hoàn Châu trao ấn cho Chủng Ngạc, người nhận ấn xuất chinh ở Xã Tắc đàn chỉ có Vân Hầu thôi.

Vân Tranh trịnh trọng thi lễ với ông già này rồi xoay người đi.